CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 240

Ngay sau đó, Vương Nhất ở trước mặt Mã Cung, túm đầu của Kim Thành Vũ đập mạnh vào tường.

Bụp—

Ngũ quan của Kim Thành Vũ tiếp xúc thân mật với bức tường.

Bỗng chốc, cả gương mặt máu thịt mơ hồ, không thành hình người rồi, anh ta ngất tại chỗ.

Mặt của Mã Cung cũng tối sầm lại, ánh mắt u ám nhìn Vương Nhất: “Cậu coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”

“Tôi nói rồi, hôm nay cho dù thần tiên tới, cũng không cứu được anh ta.”

“Cậu, cũng muốn tự tìm đường chết sao?”

Vương Nhất nhìn Mã Cung bằng ánh mắt lạnh lùng, một giây sau, khí thế bỗng tăng mạnh, một cỗ sát ý thực chất, quét về phía Mã Cung.

Ngay lập tức, cả người Mã Cung toát mồ hôi lạnh, anh ta loạng choạng, suýt nữa rơi từ trên cầu thang xuống.

Mã Cung bị khí thế của Vương Nhất dọa giật mình, loại cảm giác này giống như bị một con dã thú hung mãnh nhìn vậy.

Nhìn kỹ lại thì lại kinh ngạc phát hiện, cỗ sát khí kinh người vừa rồi không thấy đâu nữa.

Vương Nhất lúc này chỉ là một người bình thường, không có một chút khí thế cường giả.

Vì vậy, Mã Cung sững sờ thoát mồ hôi lạnh đã cười lạnh một tiếng: “Thì ra là phô trương thanh thế, dọa tôi giật mình.”

“Vốn khinh thường ra tay với loại người bình thường như cậu, nhưng cậu tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách tôi tàn độc!”

Vừa dứt lời, Mã Cung bày ra tư thế, định công kích về phía Vương Nhất.

Tuy nhiên, còn chưa ra tay, anh ta lại cảm thấy cỗ khí thế mạnh mẽ thứ hai.

Vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong chỗ bóng tối của hành lang, có một người phụ nữ mặc đồ da đen, đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Nếu nói sát khí của Vương Nhất chỉ là ảo giác trong nháy mắt, vậy sát khí của người phụ nữ này chính là một cơn gió lốc, tập trung, mạnh mẽ.

Đột nhiên, Mã Cung cảm nhận được khí tức chém giết của thiên quân vạn mã, giống như một cơn hồng thủy cương thiết, trong nháy mắt đánh tan chiến ý mà anh ta không dễ dàng ngưng tụ được.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn một màn này, tuy Mã Cung này xưng là võ giả, ngay cả nội kình cũng không luyện được, làm sao so được với sát thủ chuyên nghiệp giết người như ngóe như Lãnh Nhan được.

Lần này, Vương Nhất không có ngăn cản, để mặc Lãnh Nhan giải phóng bản tính, đại khai sát giới.

Ra tay với Vương Nhất, bọn họ còn có khả năng sống sót, nhưng bọn họ lại cứ ra tay với Lý Khinh Hồng, đó là chạm vào vảy ngược của Vương Nhất, thần tiên cũng khó cứu.

Vù—

Lãnh Nhan hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Mã Cung.

Đồng thời đánh một chưởng, Mã Cung không có tí năng lực chống cự thì bị Lãnh Nhan bóp cổ họng, nâng lên đỉnh đầu.

“Cô…”

Đồng tử của Mã Cung bỗng co rút, trên mặt hiện ra vẻ trắng bệch, ở trước mặt Lãnh Nhan, anh ta giống như một đứa trẻ sơ sinh không chịu nổi 1 kích.

Bình luận

Truyện đang đọc