CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 427

“Ha ha ha ha ha…”

Sau khi biết được thân phận của Vương Nhất, người đàn ông cười ầm ĩ.

Cười đến bướng bỉnh, cười đến châm chọc, tràn ngập ác ý, trào phúng Vương Nhất.

“Buồn cười lắm sao?”

Ngữ khí của Vương Nhất lạnh lẽo nói: “Có tin nếu anh lại cười, cho dù anh trốn ở đâu, tôi đều sẽ tìm được anh, sau đó cắt lưỡi của anh?”

“Tôi khuyên anh tốt nhất không cần làm như vậy, trước tiên không nói anh có năng lực này không, cho dù có, biết được thân phận của tôi, anh cũng không dám ra tay.”

Người đàn ông hồn nhiên không hoảng sợ, vẫn cười lớn như trước.

“Hửm? Anh là ai?”

Vương Nhất cười.

Dưới gầm trời này, không có ai là anh không dám động vào.

Tiếng cười đột nhiên im bặt, ngữ khí của người đàn ông đột nhiên trở lên lạnh lẽo: “Nghe cho kỹ, tôi là Lý Tinh Sở, là anh trai của Lý Khinh Hồng.”

“…”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Nhất thật sự thay đổi, anh trai Lý Khinh Hồng, chẳng phải chính là anh vợ của mình sao?

“Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa, không phải rất cuồng ngạo sao?”

Lý Tinh Sở cười to: “Nếu anh là loại dám nói không dám làm, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên ly hôn với Khinh Hồng đi, cô ấy sẽ hại chết anh!”

“Có ý gì?” Sắc mặt Vương Nhất lại trở nên lạnh băng hỏi.

Đã làm sai chuyện gì, thì phải trả giá đắt, trả không được, vậy thì lấy cái chết đền tội.”

Giọng nói của Lý Tinh Sở trầm thấp, ẩn chứa sát ý: “Nếu một ngày nào đó, anh chết thảm ở đầu đường, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”

“Anh có thể đến thử xem sao.”

Vương Nhất hít một hơi sâu, sắc mặt lại bình tĩnh trở lại.

“Ba ơi, là ai vậy?” Vương Tử Lam được Lý Khinh Hồng ôm trong ngực, cũng nhìn ra biến đổi trên mặt Vương Nhất, nhỏ giọng hỏi.

Vương Nhất lập tức vui vẻ cười nói: “Là một người bạn của ba.”

Nói xong thì đứng dậy, cho Lý Khinh Hồng một ánh mắt, đi ra bên ngoài nhà hàng.

Giọng nói châm chọc của Lý Tinh Sở lại truyền đến: “Giọng nói vừa rồi, là con bé ti tiện do anh và Khinh Tuyết sinh ra đúng không?”

Bụp…

Ba chữ con bé ti tiện vừa nói ra, sát ý trong mắt Vương Nhất cuối cùng không kìm nổi nữa, như gió lốc thổi quét lao ra.

Bình luận

Truyện đang đọc