CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1097

Ông ta đã liên tục hai lần suýt nữa thành người đối địch với Vương Nhất, chắc chắn đã làm anh cảm thấy vô cùng bất mãn. Nếu ông ta không làm gì đó, có lẽ sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa.

Hạ Khiêm nghiến răng nói: “Không phải tôi không muốn mà không có khả năng này!”

“Anh ta chắc chắn đã dùng thủ thuật che mắt nào đó, mới lừa gạt ánh mắt của ông Hàn. Trong trường hợp này, ngay cả vợ anh ta còn không có tư cách tham gia, anh ta là một người tới ở rể, có tư cách gì tham gia chứ?”

“Láo xược!”

Hàn Vượng hét lớn một tiếng, tát một phát thật mạnh vào mặt anh ta: “Ngay cả gia chủ nhà các cậu cũng không dám trái lệnh tôi, cậu chỉ là một kẻ nối dõi nhà họ Hạ nhỏ bé cũng dám tranh luận với tôi à?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở đây lập tức trở nên nặng nề.

Mọi người câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Hạ Khiêm không khỏi liếc nhìn Lục Kiệu, mong Lục Kiệu có thể lên tiếng ủng hộ anh ta.

Không ngờ Lục Kiệu lúc trước vẫn ung dung, thoáng cái không lên tiếng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng.

Nhà họ Hạ và nhà họ Lục có quan hệ thân thiết mấy đời, cho nên hai người cũng thường đi cùng nhau. Chính Hạ Khiêm rót quan niệm Vương Nhất là người tới ở rể cho anh ta.

Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy tình hình rõ ràng không đúng.

Đây đâu phải là người tới ở rể chứ? Rõ ràng là một cậu chủ gia đình quyền quý, có bối cảnh mạnh!

Sau đó, Vương Nhất chưa từng nói một câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vì vậy, ánh mắt Hàn Vượng càng thêm thâm trầm: “Nếu cậu không xin lỗi thì lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, đồng thời bị xoá tên ở đây. Từ nay về sau, cậu không được tham dự đấu giá nữa!”

Vẻ mặt Hạ Khiêm cuối cùng trở nên tái nhợt, hít sâu một hơi.

Nếu nhà họ Hạ bị xoá tên, vậy gia chủ chắc chắn sẽ không tha cho mình!

Anh ta nghĩ đến đây, sắc mặt không ngừng giãy giụa.

Sau khi do dự thật lâu, anh ta vẫn đi tới trước mặt Vương Nhất, cung kính cúi đầu chín mươi độ với anh: “Ngài Vương, tôi sai rồi, hy vọng ngài đừng để tâm.”

Vương Nhất lại cười nhạt, nhìn anh ta với vẻ đùa cợt: “Nói một câu xin lỗi là xong sao?”

Hạ Khiêm nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi. Anh ta biết, Vương Nhất muốn truy cứu chuyện này tới cùng.

Quả nhiên, sau khi Vương Nhất nói xong, Hàn Vượng lập tức nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói: “Ngài Vương có yêu cầu gì, cứ việc nói ra. Dù sao, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”

“Không liên quan đến ông.”

Vương Nhất khoát tay, ngược lại làm trong lòng Hàn Vượng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ thấy tầm mắt của anh đột nhiên nhìn sang Sử Kiến vẫn không nói gì. Sau khi anh móc ra một xấp vé, anh ta lại chưa từng nói một câu nào.

Ngay lập tức, toàn thân Sử Kiến run rẩy lợi hại, có cảm giác như bị thú dữ theo dõi.

Vương Nhất chỉ vào anh ta, nhìn Hạ Khiêm : “Anh rất thân với anh ta à?”

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều biết anh muốn ra tay với Sử Kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc