CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 912

Mọi người đều có nghi vấn cực lớn trong lòng.

Lúc đó, chủ tịch mười tập đoàn lớn ở Thiên An đích thân tới hiện trường, mọi người đều cho rằng là vì nể mặt Lý Khinh Hồng.

“Không thể nào!”

Lúc này, một vị lãnh đạo cấp trung mới tỉnh táo lại, run giọng hét lên: “Đó không phải là do Chủ tịch Lý mời chào được sao?”

Lý Khinh Hồng cười khẩy một tiếng: “Tôi không có mặt mũi lớn như vậy.”

Thành Trâm bên dưới cau chặt mày không nói gì.

Đúng vậy, một mình Lý Khinh Hồng sẽ không bao giờ có thể thu hút được nhiều tài trợ như vậy.

Dù sao thì, tập đoàn Lệ Tinh dù phát triển tốt đến đâu cũng chưa lên thị trường, không thể so sánh với mười doanh nghiệp khổng lồ đã lên sàn này.

“Chẳng lẽ thật sự là anh ta đưa tới?”

Lông mày của Thành Trâm nhíu chặt hơn, cô ta nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng với vẻ mặt u ám.

Lúc này, trong đầu cô ta nảy ra một suy đoán táo bạo.

Lúc cô ta được cử đến Thành phố Giang để mở rộng kinh doanh, tình cờ cô biết đến gia đình Lý Khinh Hồng.

Tuy không biết nhiều nhưng cũng biết Lý Khinh Hồng xuất thân từ một gia tộc quyền thế bí ẩn, lẽ nào đây là tác phẩm của gia tộc đứng sau cô ta?

Càng nghĩ lại càng thấy có khả năng.

Khóe miệng Thành Trâm nở một nụ cười đầy ẩn ý, bởi vì cô ta biết quan hệ giữa Lý Khinh Hồng và gia đình cô ta không tốt, có lẽ có thể mượn Lý Khinh Hồng làm nhánh cây để leo lên …

Nghĩ đến đây, trong mắt Thành Trâm cũng lộ ra vẻ phấn khởi, khẽ vỗ tay cho bản thân.

Dưới khí thế mạnh mẽ của Lý Khinh Hồng, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có một mình Thành Trâm khẽ vỗ tay, ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng hơi lạnh đi: “Cô làm gì đấy?”

“Khen ngợi cô đấy?”

Thành Trâm nói với vẻ đương nhiên: “Chủ tịch của chúng ta yêu thương, bảo vệ chồng như vậy, vẫn có thể xem là câu chuyện đáng để ca tụng.”

Lời nói mang theo ẩn ý, ánh mắt Lý Khinh Hồng hơi tối sầm lại: “Tôi đã nói hết chuyện phát triển của công ty, cô vẫn cho rằng tôi đang tạo đà cho anh ấy sao?”

“Chẳng lẽ không phải à?”

Thành Trâm chậm rãi đứng dậy, giày cao gót sải bước, bình tĩnh đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Người khác không biết số tiền này đến bằng cách nào, tôi biết, chỉ là cô có thể dựa vào gia tộc của mình hoành hành ngang ngược được mấy lần nữa thôi?’

Ngay khi những lời này nói ra, đôi mắt Lý Khinh Hồng hơi nheo lại, trên mặt Vương Nhất hiện lên vẻ lạnh lùng.

Anh cũng nghe được những gì Thành Trâm nói, theo ý Thành Trâm, đây là uy thế từ việc Lý Khinh Hồng mượn sự trợ giúp từ vương tộc ở Yên Đô.

“Vậy nên chuyện này không tính.”

Thành Trâm lắc nhẹ ngón tay, cười nói: “Không phải là không thể cho chồng cô làm phó tổng . Phải đưa ra được lý do đủ để thuyết phục chúng tôi. Sự tài trợ giá trên trời này, đúng là đủ, nhưng đây thực sự là do anh ta tự kéo đầu tư tới ư?”

Lý Khinh Hồng quay mặt đi, tức giận đến nỗi bật cười.

Nếu tất cả chuyện này đều là do cô bịa ra bị phanh phui thì cũng không có gì để nói, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Cô nói ra sự thật, nhưng không ai muốn tin, thế giới này sao vậy?

“Vậy thì cô muốn thế nào?” – Cô nhìn Thành Trâm và lạnh lùng hỏi.

“Rất đơn giản, hãy để chúng tôi xem thử khả năng thực sự của chồng cô. Hoặc là có điều gì đó khiến chúng tôi sáng mắt ra, hoặc có tài nguyên và mối quan hệ xứng đáng để chúng tôi tin phục, nếu không, cô sẽ phải trả giá cho hành vi ích kỷ của mình!”

Thành Trâm nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Tuy rằng cô là chủ tịch, nhưng công ty không phải là nơi cô độc đoán, ở hội nghị bầu chủ tịch tới đây, cô phải từ chức! Về tư cách và sự từng trải, tôi phù hợp hơn cô!”

Bình luận

Truyện đang đọc