CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 315

Châu Mỹ Ngọc càng cười lớn hơn: “Được, tao cho mày thêm ba phút nữa. Nếu ba phút sau mà mấy người vẫn chưa khởi công thì phải giao dự án này cho nhà họ Châu.”

“Đương nhiên.” Vương Nhất mỉm cười.

Rất nhanh, ba phút đã trôi qua nhưng vẫn không có một bóng người.

Châu Mỹ Ngọc cười lạnh nhìn về phía Vương Nhất: “Ba phút rồi đó, mấy người vẫn không thể khởi công, giao dự án cho nhà họ Châu đi——“

Ầm ầm ầm—–

Bà ta còn chưa nói xong thì một chuỗi âm thanh inh tai nhức óc từ trên trời truyền đến.

Một cái bóng cực lớn lướt qua.

Mọi người bất giác ngẩng đầu rồi lập tức sững sốt.

Một chiếc máy bay đang dừng trên đầu họ.

Chiếc máy bay lượn qua, che kín cả bầu trời.

Ngay sau đó, bóng đen biến mấy, chiếc máy bay đã lao về hướng sân bay Thiên An.

Tất cả bọn họ đều sững sờ, mỗi Vương Nhất vẫn bĩnh tĩnh cười nhạt.

Châu Chí Kiên kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, ông ta bĩu môi phản bác: “Chỉ là một chiếc máy bay thôi mà, mấy người xem mình bị doạ thành cái gì rồi.”

Những người khác cũng dần hồi phục tinh thần.

“Tôi còn tưởng là gì, thì ra là một chiếc máy bay.”

“Nó dám dùng máy bay lừa chúng ta!”

Lý Mộng Đình tức giận chỉ vào mặt Vương Nhất.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất, biểu cảm có chút kỳ lạ.

Nghĩ kỹ lại thì cũng quá trùng hợp rồi.

Vương Nhất nói trong vòng 3 phút, nhất định sẽ có người tới. Kết quả, ba phút sau, một chiếc máy bay dừng lại trên đầu bọn họ một lúc rồi mới bay về phía sân bay.”

Nghĩ tới đây, Châu Mỹ Ngọc bỗng tức giận: “Phô trương thanh thế, suýt chút nữa là bị mày lừa rồi!”

Khi chiếc máy bay kia dừng lại trên đầu bọn họ, cả người Châu Mỹ Ngọc đều toát mồ hôi lạnh.

Vương Nhất cảm thấy rất buồn cười: “Hình như tôi có làm gì đâu, tự mấy người bị doạ sợ đấy chứ.”

Lời này như châm thuốc nổ, tất cả người nhà họ Châu đều phẫn nộ không thôi.

“Mày không biết xấu hổ à? Rõ ràng là máy bay dân dụng thôi, đừng có làm như là do mày gọi đến.”

“Nó làm gì có khả năng gọi được máy bay? Mấy người có biết một lần bao máy bay tốn bao nhiêu tiền không hả?”

Lũ tiểu bối nhà họ Châu xôn xao hết cả lên.

Không ai nhận ra, trên khoảng trời cao hơn lại xuất hiện thêm 7-8 chiếc máy bay dân dụng.

Điểm đến của chúng đều là sân bay Thiên An.

Châu Mỹ Ngọc lạnh lùng nhìn Vương Nhất và Lý Thiên Dương: “Đã tới giờ rồi nhưng mấy người vẫn chưa bắt đầu khởi công. Theo như ước định thì mấy người phải giao hạng mục này cho bọn tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc