CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 482

Hai chân Kim Thành Phong cũng run lên, sống lâu như thế nhưng anh ta chưa từng thấy đồ vật t0 lớn như vậy.

Kim Thuý Như là người bình tĩnh nhất, cũng là người rõ nhất, cô ấy xoay người lại, nhẹ nhàng nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cũng gật đầu ra hiệu với cô ta, gạt những ân oán trong quá khứ sang một bên, ít nhất trong đêm nay, mục đích của họ giống nhau – đó là diệt trừ nhà họ Kim.

“Họ đến rồi…”

Không biết trong ngững người có mặt tại đây ai đã kinh ngạc thốt lên, sau đó tất cả mọi người kinh hãi nhìn sang.

Những con quái vật khổng lồ đó đã ở rất gần, nhưng vẫn chưa định phanh lại.

Hai chùm đèn pha chói mắt, giống như đôi mắt của quái vật, chiếu tới đây.

“Chạy nhanh…”

Kim Đạo Lăng hét lớn một tiếng, sau đó cõng Kim Tuân trên lưng chạy về phía góc.

Những người họ Kim khác cũng lũ lượt ôm đầu bỏ chạy.

Rầm…

Cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm đinh tai nhức óc, cánh cổng sắt vững chãi của nhà họ Kim, trước mặt dàn sắt thép này hệt như tờ giấy, bị bể tan tành.

Xe lao thẳng tới, lăn vào, một người đàn ông súng vác vai, đạn đã lên nòng, mặt như con dao sắc bén lập tức nhảy khỏi xe nhanh chóng dàn đội hình vuông vức.

Tất cả những người này đều mặc quần áo ngụy trang màu xanh lá cây, phóng tầm mắt nhìn lướt qua như một đại dương xanh lá.

Họ nhanh chóng xông vào, bao vây tất cả những người trong nhà họ Kim.

Họng súng lạnh lẽo chỉa vào đầu đám người Kim Tuân, Kim Đạo Lăng, doạ họ sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Hộ vệ nhà họ Kim cũng được trang bị súng ống, nhưng so với những người này hoàn toàn là cách một trời một vực, chỉ sau vài giây, tất cả đều bị chế phục.

Lạch cạch…

Khắp nơi vang lên tiếng đạn lên nòng, trong bầu không khí gần như đặc quánh này, một mùi thuốc súng gay mũi dần dần tràn ngập trong không khí.

“Bỏ súng xuống, nếu không … giết không tha!”

Ngay sau đó, một người đàn ông da cao lớn ngăm đen bước tới, lạnh lùng nói.

“Anh, anh là ai?”

Kim Tuân nằm sấp trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, ánh mắt kinh hãi tới cực điểm hỏi người đàn ông da ngăm.

Người đàn ông cao lớn đó mở miệng, mỉm cười lạnh lùng: “Chúng tôi nghi ngờ ông tự thành lập một đội hộ vệ riêng, đồng thời tàng trữ súng ống, ý đồ mưu phản!”

“Gì?!”

Bình luận

Truyện đang đọc