CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 546

Hô hấp của Vương Nhất lập tức trở nên dồn dập.

“Khinh Hồng, em… làm gì vậy?”

“Chẳng lẽ anh không vui à?”

Lý Khinh Hồng đi đến nằm xuống bên cạnh anh, cho dù hơi thở của cô khá gấp gáp, gương mặt đỏ bừng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh nhạt như trước kia.

“Vui cái gì?”

Một làn gió thơm thổi tới, thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, kích thích giác quan Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng nhìn anh, bình tĩnh nói: “Năm năm trước, chuyện mà anh đã làm với em.”

Lời này vừa mới nói ra, Vương Nhất lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt trì trệ nhìn Lý Khinh Hồng. Trong lúc nhất thời, vậy mà lại quên đi cách nói chuyện.

“Nửa tháng này, em đã suy nghĩ rất nhiều.”

Lý Khinh Hồng tiếp tục nói: “Em đã chấp nhận anh, anh chính là chồng của em, là ba của Tử Lam, cho nên chúng ta không chỉ là mối quan hệ trên danh phận, anh vẫn có thể làm những chuyện mà anh muốn làm.”

Câu nói này khiến Vương Nhất rất cảm động, nhưng anh vẫn nghiêm túc lắc đầu: “Khinh Hồng, anh cảm ơn em, nhưng đây không phải là kết quả mà anh muốn.”

“Anh đã nói anh sẽ khiến em thật lòng yêu anh, mà bây giờ em vẫn còn chưa đạt đến mức đó.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng liền đông cứng, khẽ cắn đôi môi mỏng, rơi vào trầm mặc.

Vương Nhất tiếp tục nói thêm: “Nhưng mà anh có thể làm chuyện khác với em.”

Nói xong liền không quan tâm đến sự nghi hoặc trong mắt Lý Khinh Hồng, anh xoay người cúi xuống đè Lý Khinh Hồng.

“Anh, anh muốn làm cái gì?”

Tình huống lúc nãy đã khiến sự xúc động của Lý Khinh Hồng tiêu tan không còn nữa, đột nhiên nhìn thấy Vương Nhất đè lên người mình, Lý Khinh Hồng hốt hoảng giật mình.

Vương Nhất không nói gì, chỉ nhìn Lý Khinh Hồng từ trên cao xuống, chậm rãi cúi người.

Rất nhanh, trong căn phòng đen nhánh truyền đến tiếng kêu trầm thấp của Lý Khinh Hồng.

Vương Nhất ngồi xổm trước mặt Lý Khinh Hồng, hai tay nắm chặt mắt cá chân của cô ta.

Trên mu bàn chân có rất nhiều huyệt đạo, Vương Nhất không ngừng ấn vào hạ tam lý, đại đôn, dũng tuyền tam đại huyệt đạo, giúp Lý Khinh Hồng loại bỏ huyết ứ, đẩy khí qua cung.

“Hôm nay chỉ đến đây thôi.”

Vương Nhất thở hổn hển dừng lại động tác.

Lý Khinh Hồng được phục vụ thoải mái nhướng nhướng lông mày, giận dỗi nói: “Không được, tiếp tục đi, mới làm được có hai mươi phút là lại kêu không được, thật là vô dụng.”

Khóe mắt Vương Nhất hung hăng giật giật, kiên nhẫn giải thích: “Lưu thông máu ứ không thể được làm thường xuyên, nếu không thì huyệt vị sẽ trở nên yếu ớt.”

Bình luận

Truyện đang đọc