CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 536

“Câm miệng hết cho tôi!”

Trần Thiên Thành gầm lên, trừng mắt nhìn người nhà họ Trần: “Tai họa của nhà họ Trần là do tôi gây ra, nhất định phải có lời giải thích thỏa đáng!”

“Mất công ty, có thể làm lại từ đầu, nhưng nếu chết thì sẽ không còn gì cả. Còn sống chính là hy vọng lớn nhất!”

“…”

Trong tiếng gào thét của ông cụ Trần, người nhà họ Trần rơi vào trầm tư.

Vương Nhất híp mắt nguy hiểm, mỉm cười lạnh lùng: “Toàn bộ nhà họ Trần cũng không đủ, phải thêm một điều kiện nữa.”

Trần Thiên Thành run rẩy, cảm thấy bất an trong lòng, nhưng ông ta vẫn nói: “Cậu Vương, mời nói.”

Vương Nhất đột nhiên nhìn sang Trần Lân đang đờ đẫn đứng đó, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

“Giết anh ta để thể hiện thành ý của nhà họ Trần các người!”

Nghe Vương Nhất nói vậy, con ngươi Trần Thiên Thành co rút, Trần Lân cũng sợ hãi.

Có đánh chết anh ta cũng không ngờ Vương Nhất lại yêu cầu giết mình!

Chỉ có Lãnh Nhan vẫn bình thản, không có gì ngạc nhiên khi Vương Nhất đưa ra yêu cầu này.

Đối với cậu chủ mà nói, chuyện anh và Lý Khinh Hồng là vợ chồng càng ít người biết càng tốt, nhưng Trần Lân lại nghe được bí mật này từ trong miệng cậu chủ nhà họ Lương, còn coi đây là một đề này nói chuyện phiếm, có những lời lẽ khinh thường Lý Khinh Hồng, anh không giết anh ta mới là lạ.

Nhưng loại người thấp kém này không xứng để cậu chủ đích thân ra tay, cho nên việc giết anh ta đương nhiên rơi vào tay Trần Thiên Thành.

Trong không khí tản ra một tia sát khí nhàn nhạt, lúc này Trần Thiên Thành mới hoàn hồn, cười gượng nhìn Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu có thể đổi yêu cầu khác được không, chuyện này thật sự…”

“Phải làm chuyện này, nếu không đồng ý, nhà họ Trần các người chuẩn bị bị diệt vong đi.”

Vương Nhất tàn nhẫn ngắt ngang lời ông ta, hờ hững nói.

Xoẹt…

Vừa dứt lời, Trần Thiên Thành và Trần Lân bỗng tái mặt.

“Cậu Vương…”

Trần Thiên Thành còn muốn cầu xin, nhưng trong mắt Vương Nhất lập tức bắn ra hai tia lạnh lẽo: “Tôi chỉ cho ông thời gian một phút, ông tự mình giết anh ta, nếu không làm được, thời hạn đã qua, những người ở đây đừng mong rời khỏi đây!”

“Ông nội, cứu cháu với, cháu không muốn chết!”

Trần Lân hoảng sợ, vội vàng bò tới bên chân Trần Thiên Thành và nắm lấy ống tay áo ông ta.

Nhưng không ngờ Trần Thiên Thành lại không đồng ý với anh ta, sắc mặt u ám.

Trần Lân cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Trần Thiên Thành: “Ông nội?”

“Chỉ còn lại nửa phút.”

Vương Nhất xem đồng hồ, thản nhiên nhắc nhở.

“Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói, anh ta không dám động vào cháu đâu…”

Bình luận

Truyện đang đọc