CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 738

“…”

Bức tường bị mọi người đẩy xuống, có nhà họ Hạ và nhà họ Lục làm đầu, các gia tộc lớn nhỏ ở Thành phố Giang nói hết ân oán với nhà họ Văn.

Không có ân, chỉ có oán.

Trong phút chốc, mọi người trong gia đình họ Văn đều trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Không chỉ Văn Cung Hiển và Văn Thái tái mặt. mà những con cháu trực hệ khác của nhà họ Văn đều run chân.

“Đợi đã!”

Lúc này, có một tiếng quát vang lên.

Vương Nhất sải bước rời sân khấu, anh nhìn nhà họ Hạ, nhà họ Lục và các thế lực khác ở Thành phố Giang rồi nói: “Mấy người muốn chém muốn đập gì nhà họ Văn thì tôi cũng không quan tâm, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, mọi người cần buông tha cho một người vô tội.”

Hạ Phi Long và Lục Kiêu nhìn nhau, vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm của Vương Nhất, bọn họ vẫn đồng ý: “Được rồi, anh muốn chúng ta buông tha cho ai?”

Vương Nhất chỉ vào Văn Bội Cầm rồi nói: “Bà ấy!”

“Được rồi, bà có thể đi.”

Lục Kiệu khoát tay rồi nói với Văn Bội Cầm.

Văn Bội Cầm hai mắt ngẩn ra, bà ta sững sờ đứng đó, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức bà ta còn không kịp phản ứng.

“Bà tự do rồi, nhanh chạy đi.”

Vương Nhất dịu dàng nhìn Văn Bội Cầm, sau đó nhìn về phía Lý Mộng Đình, nói: “Cô nên cảm ơn bà ấy, bà ấy cũng đã lén nhờ tôi đưa cô trốn khỏi đây, nhưng tôi đã từ chối.”

Lý Mộng Đình cảm động, cô ta nắm chặt tay Văn Bội Cầm và nói: “Cảm ơn!”

“Văn Bội Cầm, hóa ra là vì tiện nhân nhà bà!”

Vương Nhất vừa nói xong, ánh mắt Văn Cung Hiển đột nhiên trở nên dữ tợn, ông ta nhìn chằm chằm Văn Bội Cầm: “Hèn gì tôi phát hiện có người đến phòng bà, lúc đó bà đã lên kệ hoạch thả cô dâu rồi đúng không?”

Văn Bội Cầm hoảng sợ, nhiều năm bị lạm dụng và bạo lực gia đình khiến bà cực kỳ sợ Văn Cung Hiển.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lẽo: “Những người còn lại của nhà họ Văn, muốn giết muốn chém gì thì tuỳ!”

“Đánh mạnh vào, đừng nể tình, nếu có chuyện gì thì tôi chịu.”

Hạ Phi Long lạnh lùng phất tay, trong phút chốc rất nhiều vệ sĩ xông tới, đánh tất cả mọi người trong nhà họ Văn.

Thậm chí Lục Kiệu còn tự mình ra trận, anh ta túm tóc Văn Thái rồi đập đầu hắn ta xuống đất, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Đây đều là những thiếu gia hàng đầu giang hồ, đương nhiên sẽ không bị pháp luật ràng buộc, chỉ cần không liên quan đến mạng người thì họ muốn làm gì cũng được.

Một lúc sau, mọi người trong gia đình Văn đều bị đánh bầm dập mặt mũi.

Văn Cung Hiển và Văn Thái càng thê thảm hơn, mặt họ đầy máu, thậm chí còn bị rụng mấy cái răng cửa.

Văn Bội Cầm không chịu nổi nữa, bà kéo áo của Vương Nhất rồi cầu xin: “Cậu Vương, tôi biết lúc này đưa ra yêu cầu thế này hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn không nhịn được. Nó có kết cục như ngày hôm nay đều do nó tự làm tự chịu, nhưng có thể tha cho nó một mạng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc