CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 714

Thậm chí, còn có người nhìn thấy hình ảnh máu chảy thành sông trong mắt Vương Nhất.

“Mấy người đã muốn trị tội tôi, vậy thì tôi sẽ trị tội mấy người trước!”

Ánh mắt của anh như điện, đi đến trước mặt Văn Thái, giọng nói lạnh băng như sông.

“Ngày đó, tôi đã nhắc nhở anh, tốt với cô ấy một chút, anh có làm được nửa phần tốt với cô ấy?”

Lời vừa dứt, Lý Mộng Đình cảm động rơi lệ đầy mắt, Văn Thái cũng kinh hồn táng đảm.

Nhưng mà rất nhanh, Văn Thái lại trở nên bình tĩnh, ánh mắt như dao nhìn Vương Nhất: “Cô ấy là vợ tôi, tôi muốn thế nào, thì thế ấy, đừng nói gì đến anh, cho dù là cả nhà họ Lý mấy người, cũng có thể làm gì được tôi?’

Lời nói này vô cùng cuồng vọng, hoàn toàn trái với đạo vợ chồng.

Sắc mặt Lý Mộng Đình trắng bệch, cơ thể lung lay sắp ngã, Lý Thiên Dương cũng giận mà không dám nói gì.

Về phần Văn Thái, càng nói, sắc mặt càng thêm trào phúng, ba của anh ta Văn Cung Hiển ở ngay bên cạnh, anh ta không tin Vương Nhất dám làm gì mình.

Thị trường Thiên An nhà họ Văn đã khai thác hoàn toàn, nếu nhà họ Văn muốn ổn định căn cơ, dễ như trở bàn tay.

Cho du đắc tội với nhân vật lớn sau lưng nhà họ Lý thì sao, nhà họ Văn đã phát triển, không phải nói dao động thì dao động!

Lý Mộng Đình, đã không còn giá trị lợi dụng, sau này gả vào nhà họ Văn, chỉ là thể làm nô tỳ!

Ánh mắt Vương Nhất thâm sâu, căn bản không chút cử động: “Tôi đúng là không thể làm gì anh, nhưng mà, nhất định sẽ có người dạy dỗ anh.”

Văn Thái ha ha cười lớn: “Ba tôi là thành viên của thương hội Hồng Ưng, hơn nữa nhà họ Văn đã đi vào thị trường Thiên An, không lâu nữa, Thiên An sẽ có thêm một hào môn bay lên, đó chính là nhà họ Văn chúng tôi, lại thêm nội tình của nhà họ Văn ở Giang Chiết, còn có ai dám bất kính với chúng tôi?”

“Thât sự thế sao?”

Vừa dứt lời, bên ngoài đại viện nhà họ Lý đột nhiên có một tiếng cười lạnh khinh thường.

La Chí Viễn mặc tây trang đi giày da, dẫn theo một đám người hùng hổ đi vào.

“Ông không phải là cái người lần trước đi sau lưng Vương Nhất kia sao—-”

Văn Thái nhìn La Chí Viễn, biểu cảm có chút kinh ngạc.

Anh ta đã từng gặp La Chí Viễn ở tòa nhà Quốc Tế, khi đó La Chí Viễn còn cung kính đứng sau lưng Vương Nhất, giống như là một thư ký nhỏ, Văn Thái đương nhiên cho rằng ông ta cũng là nhân vật nhỏ, không để trong lòng.

Nhưng mà bây giờ xem ra, cũng không giống vậy.

“Làm càn!”

“Chỉ là nhà họ Văn, cũng dám bất kính với hội trưởng La, thật sự là chán sống rồi!”

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở sau lưng La Chí Viễn lập tức mắt phát lạnh, lớn tiếng quát.

Những lão tổng có chút mặt mũi đằng sau, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt cũng rất lạnh lùng, tỏ rõ lập trường.

Nhìn thấy mặt La Chí Viễn, sắc mặt Văn Cung Hiển thay đổi, lập tức quạt cho Văn Thái một cái tát: “Nghịch tử, câm miệng cho ta!”

Văn Thái bị một cái tát này đánh choáng váng, không thể tin được nhìn La Chí Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc