CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1138

Anh mở một chai Thanh Hà Đại Khúc, mùi rượu gay mũi lập tức lan toả trong không khí: “Nếm thử rượu này đi, mỗi người một chai.”

Nói xong, anh đặt xuống trước mặt mỗi người một chai rượu, trước mặt Thành Trâm cũng có một chai.

“Tôi mời mọi người một ly?”

Vương Nhất nâng ly rượu, cười khẩy nhìn tất cả mọi người.

Sắc mặt mấy người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải đều cực kỳ khó coi, khoé mắt Thành Trâm cũng giật giật.

Ầm!

Cuối cùng, cô ta cũng không chịu đựng được nữa mà đập mạnh lên bàn, tức giận nhìn Vương Nhất: “Anh nghĩ anh là ai, có địa vị thân phận gì, xứng mời rượu cho chúng tôi hay sao?”

Chát!

Thành Trâm vừa nói hết câu, Vương Nhất đã tát một cái lên mặt cô ta, mạnh đến mức khiến khoé miệng cô ta chảy ra máu.

“Rượu tôi mời cô, cô dám không uống à?”

Vương Nhất nhìn Thành Trâm bằng ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn người chết.

Tiếng bạt tai lanh lảnh khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn Vương Nhất với vẻ khó tin, không ngờ Thành Trâm chỉ không muốn uống rượu anh mời mà đã bị ăn một cái tát.

Lý Khinh Hồng không ngăn cản anh, không biết vì sao, thấy Thành Trâm bị đánh, cô cảm thấy rất sảng khoái.

Thành Trâm che mắt ngơ ngác một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, căm hận hét chói tai với Vương Nhất: “Anh dám đánh tôi!”

“Trước giờ vẫn chưa có ai dám không uống rượu tôi mời đâu!”

Lời nói này của Vương Nhất vô cùng bá đạo, khiến tất cả mọi người xung quanh đều run rẩy.

Bọn họ cảm nhận được một khí thế từ trên người Vương Nhất.

Dưới khí thế này, bọn họ hoàn toàn không dám phản kháng.

Cao Tử Hào híp mắt nhìn Vương Nhất, nói với giọng điệu nặng nề: “Thành Trâm nói đúng, chúng ta là gia chủ của những gia tộc hàng đầu, cậu còn là người mời rượu chúng tôi, sao có thể yêu cầu chúng tôi uống cạn được?”

“Gia chủ Cao nói đúng!”

Tiêu Thế Hải lập tức sáng mắt lên, vội vàng hùa theo: “Là cậu mời chúng tôi, phải là cậu cạn, chúng tôi muốn uống sao cũng được mới đúng!”

Mấy gia chủ khác cũng vội vàng gật đầu, uống một ngụm và một ly là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa, bọn họ cũng không cho rằng Vương Nhất có thể uống được Thanh Hà Đại Khúc bảy mươi lăm độ này.

Lý Khinh Hồng cũng hơi lo lắng, cô nhẹ nhàng kéo tay Vương Nhất: “Hay là đừng uống nữa?”

Vương Nhất cười khẽ: “Được, tôi uống cạn, các người cứ tuỳ ý.”

Nói xong, anh ừng ực uống cạn Thanh Hà Đại Khúc này.

Lúc này, trên mặt Vương Nhất mới hơi ửng đỏ.

“Quá đã, thế này mới là rượu chứ!”

Bình luận

Truyện đang đọc