CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1416

Ông ta phải tự mình giải quyết.

“Các người câm miệng hết cho tôi!”

Hồ Hoàng Việt hét to một tiếng.

Bịch.

Sau đó, ông ta ném một chồng sổ sách thật dày lên trên bàn, mắt đỏ ngầu nhìn mọi người.

“Mở to mắt các người mà xem cho rõ đi lúc Hồ Minh Chính đảm nhiệm chức vụ, Cự Phong càng ngày càng đi xuống, mà sau khi tôi đảm nhiệm thì lợi nhuận mỗi tháng đều tăng trưởng.”

“Tôi không kể công, mà là muốn hỏi tại sao lại xuất hiện tình trạng càng ngày càng tệ hại như thế, bởi vì những đổng sự các người và chủ tịch quá vô dụng.”

“Huống hồ gì tập đoàn Cự Phong cũng không phải là của nhà họ Hồ các người, mà là của nhà họ Thẩm ở Thiên An, chỉ là do các người quản lý mà thôi, tu hú chiếm tổ chim khách, đây chính là sự ghê tởm của các người. Tôi đã quyết định sa thải các người, cho dù tổng phụ trách thương hội Giang Bình có đến đây thì cũng vô dụng thôi.”

Hồ Hoàng Việt đỏ bừng hết cả mặt, giọng nói khàn khàn gào thét nhìn chằm chặp vào tất cả mọi người.

Lúc này, khí thế của ông ta đã vượt qua cả Hồ Vĩnh Hiên, ngay cả Hồ Vĩnh Như cũng phải kinh ngạc nhìn ông ta.

Hồ Vĩnh Hiên cũng rất ngạc nhiên nhìn Hồ Hoàng Việt, rất nhanh, sắc mặt lại trở nên âm trầm một lần nữa.

“Hồ Hoàng Việt, xem ra là ông đã quyết tâm muốn đối chọi với tôi một lần, ông hỏi thử xem trong căn phòng này ngoại trừ ông thì còn có ai dám kêu tôi cút?”

“Cút.”

Hồ Vĩnh Hiên kiêu ngạo nói xong câu đó, không ngờ vừa mới dứt lời thì có người lạnh nhạt nói ra chữ này.

Là người thứ hai có mặt trong phòng dám kêu anh ta cút.

Xoẹt.

Ngay lập tức, tầm mắt của mọi người liền tập trung trên người Vương Nhất.

Hồ Vĩnh Hiên kinh ngạc.

Hồ Vĩnh Như ngơ ngác.

Tất cả đám lãnh đạo cũng không thể tin nổi.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình cũng kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.

Chẳng biết từ lúc nào, Vương Nhất đã đặt điện thoại di động xuống, đồng thời chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn Hồ Vĩnh Hiên.

“Anh Vương.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Hoàng Việt kích động hai mắt đỏ bừng.

Chữ cút này không nặng, nhưng lại giống như một cái búa đập vào trái tim của mỗi người, mang theo khí thế cường đại làm cho Hồ Vĩnh Hiên sắp không thở nổi.

“Anh là ai?”

Hồ Vĩnh Hiên cau mày hỏi.

Nếu như Vương Nhất không lên tiếng, anh ta căn bản không hề phát hiện đến sự tồn tại của Vương Nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc