CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 335

Mặt anh Cẩu lập tức thay đổi, đột nhiên nghiến răng: “Được!”

Nói xong, cầm đũa lên, chuẩn bị gắp điện thoại trong nồi lẩu lên.

Tõm….

Nhưng, vừa mới gắp lên, đã bị Vương Nhất làm rơi xuống.

“Tôi có nói để anh dùng đũa gắp sao?”

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn anh Cẩu, giọng điệu lạnh lùng, ác liệt: “Dùng tay mò.”

Shhh!

Câu này vừa được nói ra, cả quán lẩu yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng hít khí lạnh.

Anh Cẩu liếc nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên một tia tức giận: “Vừa phải thôi, đừng quá đáng!”

Lý Tuyết Nhi phía sau vừa nghe thấy, sắc mặt cũng hơi thay đổi, anh rể quá tàn nhẫn rồi? Lại bắt người ta dùng tay mò.

Tay không mò vào nồi lẩu, ngoại trừ không muốn tay nữa!

Những tên côn đồ bị ngã xuống đất kia cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt sợ hãi, giật mình run rẩy.

“Anh Vương Nhất, hay là bỏ đi?”

Sắc mặt Tô Thắm lo lắng nhìn Vương Nhất, khẽ nói: “Đừng vì những người này mà ảnh hướng đến tâm trạng ăn cơm.”

“Tiểu Thắm, chuyện này em đừng quan tâm, để anh giải quyết.”

Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười gần như lạnh lùng, hà khắc.

Lý Tuyết Nhi ở phía sau chấn động tâm thần, giây phút này, ngay cả cô ta cũng không phát hiện ra, cô ta đang nhìn bóng lưng của Vương Nhất với ánh mắt si mê.

Cô ta cũng đã nhìn thấy Vương Nhất lộ ta biểu cảm này, lúc cô ta chìm sâu vào rắc rồi, là Vương Nhất, đã kéo cô ta lên bờ, cứu cô ta.

“Mò!”

Vương Nhất đột nhiên hét lên, lập tức giống như tiếng sấm nổ, anh Cẩu bị dọa sợ đến mức cả người chấn động, khuôn mặt tái nhợt.

Anh ta thò một tay ra, giơ về phía nồi lẩu đang sôi sùng sục.

Vừa chạm vào mép nồi lẩu, một luồng nhiệt lượng đủ để làm da anh ta bị phỏng phả vào mặt, khiến cho anh ta rụt tay lại giống như chạm vào điện.

Lúc nói chuyện, giọng nói đã mang theo sự nghẹn ngào: “Tôi không làm được!”

“Không làm được, tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?”

Đôi mắt Vương Nhất tràn đầy sát khí, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Anh dùng tay không mò vào nồi lẩu, giống như thiếu tôi một tay, tôi chặt đứt một tay của anh, thả anh đi, chọn đi.”

Hơi nóng từ nồi lẩu vẫn không ngừng phả ra, nhưng những người ở đó không hiểu sao lại lạnh toát cả người, tóc vàng bị dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.

“Tôi đếm đến ba, nếu như anh không mò, tôi sẽ giúp anh mò.”

Giọng điệu của Vương Nhất rất bình thường, nói với anh Cẩu, giống như đang nói một chuyện nhỏ, không đáng để nói đến.

Bình luận

Truyện đang đọc