CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 1611

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều chết lặng, như thể bọn họ đã mất khả năng nói chuyện.

Hồ Vĩnh Hiên chân trước vừa nhậm chức gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Hồ, chân sau đã bị Lãnh Nhan đánh như một con chó chết.

Khuôn mặt già nua của Hồ Cương tràn đầy tức giận.

“Con đàn bà thối kia, hôm nay là đại thọ 70 tuổi của tôi nhưng cô lại tới đây gây chuyện, bây giờ mặc kệ có ai tới ứng cứu, cô cũng không thể rời đi!”

“Đi? Lão già kia, ông quá đề cao bản thân rồi.”

Lãnh Nhan liên tục cười lạnh: “Hôm nay ông cũng đừng hòng trải qua được buổi thọ yến này, không bằng tổ chức tang yến đi.”

Bùm!

Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chết lặng ngay tại chỗ.

Vào giờ khắc này, cuối cùng bọn họ cũng biết Lãnh Nhan lái chiếc Jeep của Chiến Vực đến để làm gì.

Chính là tới giết chết Hồ gia chủ!

Ngay sau đó, Lãnh Nhan lại nhìn về phía chiếc xe Jeep Chiến Vực kia và cất cao giọng nói.

“Thiếu chủ, không thấy tung tích của Tử Lam đâu cả, chúng ta có nên dùng chút thủ đoạn phi thường không?”

Sau đó, tất cả mọi người đều thấy một dáng người mơ hồ ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe Jeep.

Anh vẫn bình tĩnh thản nhiên khoát tay, rõ ràng ngầm đồng ý.

Những người có mặt tại đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy mà chỉ là một vệ sĩ thôi, vậy thì người mà cô ta gọi là “thiếu chủ” còn có thực lực mạnh mẽ đến thế nào?

Mọi người trong nhà họ Hồ run bần bật.

Người có thể khiến Lãnh Nhan cung kính gọi một tiếng “thiếu chủ” chỉ có duy nhất một người.

Cha của Vương Tử Lam.

Vương Nhất.

Anh đến tìm con gái mình!

Bùm!

Một khắc sau, đôi mắt Lãnh Nhan trở nên lạnh lùng, trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Hồ Cương, nắm chặt cổ họng ông ta, nâng toàn bộ lên.

“Nói! Các người đã giấu con gái của thiếu chủ ở đâu? Nếu không nói thì đêm nay tôi cũng không ngại giết sạch cả nhà họ Hồ đâu!”

Giọng nói của Lãnh Nhan lạnh thấu xương, tràn ngập sát khí, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ.

“Cô, buông ra, buông tay!”

Hồ Cương bị Lãnh Nhan bóp cổ giống như chó chết, cả người gần như không thể hô hấp được.

Hai chân quẫy đạp loạn xạ, giống như người chết đuối mắc kẹt trong bùn lầy.

“Buông ông nội ra!”

“Nơi này là nhà họ Hồ, cô đám động thủ với gia chủ sao, quả thực chán sống rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc