SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Thành phố Tây Sơn này cũng không đơn giản chút nào, hơn nữa còn rất đặc biệt” Hoàng Ngọc Minh nói: “Nơi đây chỉ có khoáng sản, trình độ phát triển của các ngành khác rất thấp nên những người ở nơi này không có nghề gì để lựa chọn, ngoại trừ khai thác trong khu vực khai thác, làm công việc chân tay, bị những người đó bóc lột” “Có ba người phụ trách công ty trách nhiệm hữu hạn khoáng nghiệp Hắc Tinh, một người là Tạ Trấn, hai người còn là Triệu Toàn và Cao Thụ, bọn họ dựa vào những gia tộc lớn ở Bắc Phương nhưng bây giờ đã không còn nữa” Hoàng Ngọc Minh nói qua loa.

Giống như anh ta chỉ xem những gia tộc lớn kia là mây khói, hôm nay đã bị cuốn trôi theo gió.

Người Giang Ninh đã muốn giải quyết thì chưa bao giờ là không giải quyết được!

“Vậy, đặc biệt ở chỗ nào?” “Đặc biệt ở chỗ là bọn họ đã sớm thoát khỏi sự khống chế của gia tộc lớn ở Bắc Phương mà độc lập năm trong tay những tài sản này” Hoàng Ngọc Minh nói: “Bọn họ đã âm thầm nuôi rất nhiều người, thậm chí là rất nhiều cao thủ, ngay cả tông sư cấp bậc cao thủ cũng có một vị” Chuyện này thì thật sự không đơn giản.

Đương nhiên, Hoàng Ngọc Minh biết vị tông sư cấp bậc cao thủ này ở trước mặt không khác gì là một đứa bé cả.

Vấn đề phải giải quyết ở thành phố Tây Sơn này, không những là những cao thủ kia mà là thay đổi cả kết cấu sản nghiệp của cả thành phố, đây là một chuyện rất khó để giải quyết.

“Người của tập đoàn Linh Long thật ra luôn muốn giải quyết vấn đề ở nơi này nhưng bọn họ lại không dám đứng ra phải không? Có một cách hay là kéo dài cho tới khi bọn họ đi hết. Bây giờ Vũ Chân muốn giải quyết thì chúng ta giải quyết thôi.

Hoàng Ngọc Minh biết chỉ cần Lâm Vũ Chân muốn làm chuyện gì thì Giang Ninh chắc chắn sẽ làm hơn nữa còn chắc chắn phải làm được.

Giang Ninh gật đầu: “Nếu đã biết hết tình huống rồi thì triển đi” “Còn A Cẩu bọn họ?” Hoàng Ngọc Minh cười thần bí: “Đã phân tán vào mỏ” “Được” Giang Ninh híp mắt: “Vậy thì bắt đầu đi!”

Anh ngược lại cũng phải nhìn xem rốt cuộc thì người nắm giữ công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh và Ẩn Môn có quan hệ gì, biết bao nhiêu về quyển sách võ thuật.

“Được!” Hoàng Ngọc Minh đứng dậy rời đi.

Giang Ninh ngồi ở đó, mặt chìm xuống như nước.

Anh biết những tài sản này cùng tập đoàn Linh Long trước kia đều có quan hệ mật thiết, thậm chí là tập đoàn Linh Long và Long Tường đều được thiết lập để tìm quyển sách võ thuật cho chủ nhân.

Cho nên những tài sản này, Ẩn Môn và chủ nhân đều có quan hệ ít nhiều trong đó.

Hoặc có thể nói, bọn họ có thể đã có một ít thông tin liên quan đến quyển sách võ thuật!

Trong đầu Giang Ninh nhớ lại lần đó mình và chủ nhân ở nhà họ Giang đánh một quyền.

Khí tức và chiêu thức võ thuật đều giống nhau.

Chín trang của quyển sách võ thuật, mỗi trang một chiêu đều có thể thay đổi, giống như bao gồm hết tất cả các sách võ thuật.

Trong võ thuật của quốc gia có thể làm được đến bước này, Giang Ninh vẫn chưa từng nghe nói qua.

“Quyển sách võ thật không đơn giản mà” Giang Ninh lật một trang ra vì để tập một chiêu mà anh tập đi tập lại cơ của mình không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hoàn toàn trở thành bản năng của mình.

Nhưng giờ phút anh mới biết đó không phải là dựa vào sự ện tập không ngừng nghỉ mà đạt tới cảnh giới luy:  “Ông xã Giang Ninh đang suy nghĩ thì Lâm Vũ Chân ở trong phòng gọi một tiếng: “Anh mau đến giúp em xem thử!” “Anh tới ngay!” Sự nghiêm túc trên mặt của Giang Ninh ngay lập tức biến mất mà thay vào đó là sự dịu dàng, anh đứng lên rồi đi vào phòng.

“Anh mau giúp em góp ý thử xem, cơ hội phát triển này của em còn có chỗ nào phải sửa không.” “Chắc chắn là không có rồi, bà xã anh đã lập ra kế hoạch thì chỉ có thể là hoàn hảo nhất thôi” “Đừng khen em! Làm chuyện chính trước!” “Được, vậy chúng ta làm chuyện chính trước nhé, bà xã!” Giang Ninh đột nhiên ôm chầm lấy Lâm Vũ Chân, anh xoay người đi về phía giường lớn, Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt, cô nói chuyện chính chứ không phải là chuyện chính này đâu1 Nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi.

Một đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng ngân nga hòa hợp của hai vợ chồng.

Từ trong lòng Giang Ninh mở mắt ra, Lâm Vũ Chân thật ra đã thành thói quen.

Hai người rời giường, rửa mặt ăn sáng xong thì đến khu vực khai thác mỏ số 8, bởi vì hôm nay có kịch hay để xem.

Bình luận

Truyện đang đọc