SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta đã rất tức giận, giang hồ này giờ đã trở thành thứ gì rồi, thể loại nào cũng dám tới đây đòi quyển sách võ thuật.

Bọn họ có chút nhận thức nào về bản thân mình không?

Khi Phương Thu trở lại võ đường, ngồi còn chưa được nóng mông, lại có người đến đòi Quyền phổ.

Lần này, đối phương vẫn còn rất tức giận, cứ như là Giang Ninh đã ăn cắp Quyền phổ của họ vậy, căm phãn anh ta đến nỗi muốn lao vào đánh nhau, Phương Thu cũng không nhường nhịn, một quyền liền trực tiếp liền hạ gục anh ta.

Chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, hết người này đến người khác đến đòi Quyền phổ, Phương Thu càng lúc càng trở nên tức giận, càng tức giận lại càng đánh nhau.

Cái gì mà Hình Ý quyền, Hổ quyền, Hỏa quyền, Thiết Tuyến Quyền, Vương Bát Quyền…

Những bậc thầy của nhiều quyền pháp khác nhau đều xuất hiện, như thể thế giới giang hồ vốn im lặng bấy lâu nay đã được hồi sinh trở lại.

Nhưng thực lực của những người này thực sự không dám khen ngợi, nhiều người trong số họ không cần Phương Thu xuất thủ, học viên bình thường ra tay cũng đủ để đánh gục bọn họ.

Trong văn phòng.

Giang Ninh đang pha trà, trên mặt nở nụ cười.



“Đằng sau chắc chắn có người đổ thêm dầu vào lửa, muốn cướp Quyền phổ trong tay của cậu, cậu có dự tính thế nào?” Đàm Hưng uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh.

Trước mắt, uy danh ở vùng cấm Đông Hải vẫn còn tồn tại, không một ai dám ở Đông Hải làm loạn.

Anh ngược lại không lo lắng, Đông Hải này có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, nhưng Giang Ninh tiết lộ trên người anh có cuốn Quyền phổ, khẳng định sẽ hấp dẫn không ít người đến, suy cho cùng trong giới giang hồ, người biết đến cuốn Quyển sách võ thuật cũng không ít.

“Tôi dự định tổ chức đại hội võ lâm” Giang Ninh nói xong, Đàm Hưng vừa uống xong trà, suýt chút nữa thì phun ra.

“Cậu nói cái gì?”

“Tổ chức một đợt đại hội võ lâm, mời tất cả mọi người ở mọi tầng lớp trong giang hồ đến tham gia, không cần biết đó là nam quyền hay bắc cước, chỉ cần giành được giải quán quân, tôi đều có thể cho người đó xem Quyền phổ”

“Cậu…cậu nói lại một lần nữa được không?” Đàm Hưng nhanh chóng rút khăn giấy lau nước trà trên khóe miệng: “Cậu nói đùa à?”

“Quyền phổ là thứ quý giá như vậy, cậu có thể tùy tiện cho người khác xem sao?” Đàm Hưng vừa nói xong, Giang Ninh thản nhiên lấy từ trong túi ra vài tờ Quyền phổ nhàu nát, vứt xuống trước mặt Đàm Hưng.

“Ông xem xem, có thế nhìn ra cái gì không?” Đàm Hưng thật sự có ý nghĩ muốn quất chân, đem Giang Ninh đánh bay!

Bình luận

Truyện đang đọc