SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bà chợt nhớ tới lời Giang Ninh đã nói với mình tối hôm qua.

Vì tập đoàn Lâm thị, Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đã dốc hết tâm huyết, Giang Ninh còn mệt thành như vậy, bà không giúp được gì thì thôi, lại còn muốn phá hỏng cố gắng của bọn họ sao?

“Con sẽ không can thiệp vào chuyện tuyển dụng của Lâm thị. Từ Nhiên muốn vào thì tự mình đi nộp hồ sơ phỏng vấn đi” … Z ƒ 2 “Tô Mai cô…”

Trên gương mặt cả nhà Tô Hồng đầy kinh ngạc. Tô Mai lại từ chối!

“Đừng trông cậy chơi bài tình cảm với tôi. Trước đây các người đối xử với tôi thế nào, thật sự tưởng tôi đã quên sao?”

Tô Mai cản răng, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Muốn đi cửa sau từ chỗ tôi à, hãy chặt đứt ý định này đi!”

Bà không muốn nghe theo bà cụ nữa, càng không muốn lựa chọn cúi đầu chỉ vì giữ lại mối quan hệ tình thân đã rạn nứt.

Bây giờ, Tô Mai chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình mà thôi!

“Cô…

Dù thế nào Tô Hồng cũng không nghĩ tới, hôm nay cô em gái mềm yếu của mình lại dám từ chối mình.

Bà không chỉ từ chối mình, thậm chí còn không nghe lời của bà cụ nữa à?

“Mẹ, mẹ xem nó…”

“Chị không cần kéo mẹ vào, chị có kéo vào cũng vô dụng thôi”

Tô Mai nói thẳng: “Tôi kính trọng, tặng quà cho mẹ, nghe lời mẹ nói là vì tôi là con gái của bà. Nhưng bây giờ tôi còn là vợ của Lâm Văn, mẹ của Vũ Chân và Giang Ninh.

Bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ cho gia đình nhỏ của mình thôi!”

Mắt bà đỏ hoe. Bà thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình phải nói rõ ra như vậy.

Mọi người đã là chị em gái với nhau một thời gian, cần gì phải trở mặt với nhau chứ?

Nhưng cho tới bây giờ, Tô Hồng chưa từng xem mình là em gái. Nếu không, sao chị ấy cứ mãi khiến cho mình phải đau lòng, khiến cho mình khó xử như vậy?

Nghe thấy Tô Mai nói vậy, người nhà Tô Hồng không nói được một câu nào.

“Tô Mai, cô thật quá đáng! Tôi thấy cô không muốn tiếp tục quan hệ với nhà tôi rồi!”

“Tùy chị”

Tô Mai lắc đầu: “Dù sao mấy năm nay, không phải chị vãn ước gì không liên quan gì đến nhà tôi sao? Vậy lại như ý của chị là được rồi.”

“Tôi thấy cả nhà chị tới cũng không phải muốn chúc mừng tôi dọn tới nhà mới, tôi không giữ nhà chị ở lại ăn cơm nữa, mời cứ tự nhiên!”

Bà dứt khoát ra lệnh đuổi khách!

Tô Hồng tức đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ tay vào Tô Mai hồi lâu không nói được lời nào.

Từ Minh càng thẹn quá thành giận, tiến lên mấy bước, thậm chí muốn ra tay!

Cả nhà bọn họ đã bao giờ bị người ta sỉ nhục ở trước mặt mọi người như vậy chứ?

“Mấy vị, xin mời.”

Lão Tam bước tới chắn ngang trước mặt Tô Mai, ánh mắt không tốt nhìn ba con Từ Minh. Nếu bọn họ dám ra tay, dám tổn thương Tô Mai, hôm nay cũng đừng mong có thể đứng mà ra khỏi nơi này!

“Cô! Cô! Hừt”

Tô Hồng căn bản nói không ra lời. Bà ta biết Tô Mai dám nói ra những lời như vậy thì trong lòng nhất định là muốn cắt đứt quan hệ rồi.

Bà ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Không cho con trai làm Phó tổng giám đốc thì chẳng phải bà ta đi một chuyến uổng công sao?

“Chúng tôi cũng chẳng ham gì Lâm thị nát này! Đi!”

Cả nhà Tô Hồng máng vài câu lại quay đầu rời khỏi.

Mắt Tô Mai đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Bà thật sự không muốn mọi chuyện biến thành như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra, Tô Hồng thật sự không để ý tới †ình cảm chị em giữa bọn họ, chẳng qua là muốn chiếm được nhiều lợi ích hơn từ chỗ của Lâm thị mà thôi.

Trong lòng Tô Mai nguội lạnh.

Lâm Văn giơ tay, kéo Tô Mai đến bên cạnh mình, giơ tay võ nhẹ vào vai bà.

Giang Ninh thở dài. Nhưng hán biết từ hôm nay trở đi, Tô Mai sẽ thật sự hiểu không có gì quan trọng hơn người nhà bây giờ, đặc biệt là những kẻ chỉ muốn giơ tay ra đòi hỏi.

Bọn họ không xứng nhận được sự quan tâm của Tô Mai.

“Đây… đây là sao chứ?”

Bà cụ thấy cả nhà Tô Hồng đều đi, trên gương mặt đầy vẻ chán nản, thở dài: “Không phải chỉ là một công việc à, có cần làm vậy không?”

“Mẹ!”

Tô Cương chịu hết nổi: ‘Mẹ đừng tiếp tục nói giúp cho.

Tô Hồng nữa, người nhà chị ấy đi, có để ý tới mẹ sao?”

“Bọn họ dẫn mẹ tới là muốn mượn mẹ bắt nạt em gái thôi!”

Ông ấy thật sự không nhịn được nữa: “Đều là con cái của mẹ, sao mẹ lại bất công qua vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc