SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Sao y phải giả chết?”

Giang Ninh nhìn Đàm Hưng: “Ông có biết không?”

“Ẩn Môn”

Đàm Hưng nói: “Nhất định y đã gia nhập Ẩn Môn”

Ẩn Môn à?

Giang Ninh khế nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến danh từ này, cái gì là Ẩn Môn, gia nhập Ẩn Môn có ý gì?

Hắn chỉ biết dấu hiệu của những người này chính là ở trên cổ sẽ có hình xăm đám mây đỏ.

Xem ra, Ẩn Môn mới là tên thật sự của bọn chúng!

“Đó là gì?”

“Đó là… một đám người điên!”

Con ngươi của Đàm Hưng không ngừng giãn ra, giọng nói run rẩy còn kèm theo phẫn nộ, cũng có chút khủng hoảng.

Ông ta sống một đống tuổi như thế, từ trước đến nay không ngờ thật sự có tố chức này, càng không nghĩ tới còn có người quen tiến vào Ẩn Môn, trở thành một thành viên trong đám người điên này.

“Bọn họ theo đuổi thực lực, mù quáng theo đuổi thực.

lực, theo đuổi người mạnh, vì đạt được mục đích mà có thể bất chấp mọi thủ đoạn!”

“Bọn họ đều là những cao thủ hàng đầu trong giới giang hồ, cao thủ cấp Tông Sư… nhiều lắm!”

“Bọn họ vốn chỉ chiến đấu riêng rẽ, không đoàn kết, nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng có người đã chỉnh đốn lại bọn họ, điều này… điều này quá đáng sợ”

Môi Đàm Hưng run rẩy, bàn tay năm chặt lấy tay vịn, quay đầu nhìn Giang Ninh: “Điều này thật sự… không phải là một tin tức tốt”

Trên mặt Đàm Hưng đầy lo lắng, đến tuổi này của ông †a, có thể nói là đã không có gì đáng sợ nữa.

Nhưng nhắc tới Ẩn Môn, trong ánh mắt ông ta lại không giấu được sự lo lắng.

“Khu khụ.”

Đàm Hưng ho khan vài tiếng, khóe miệng càng tràn ra nhiều máu hơn.

Giang Ninh muốn mở miệng, ông ta lại phất tay: “Tôi không sao, chút vết thương ấy còn chưa lấy được mạng của tôi.”

Cho dù đã lớn tuổi, Đàm Hưng vẫn không chịu già, cho dù gãy mấy cái xương lại tính là gì.

Ông ta nhìn Giang Ninh, trong lòng càng thêm kính nể Giang Ninh.

Bởi vì không ngờ Giang Ninh phải đối mặt là Ẩn Môn, những người điên kia cũng không dễ đối phó như thế đâu!

“Tôi không biết Ẩn Môn có bao nhiêu người.”

Đàm Hưng nói Có thể chỉ có ba người là ba người đã bị cậu gi ết chết, cũng có thể còn có rất nhiều người khác…”

“Ẩn Môn chỉ là một sự lựa chọn, lựa chọn giấu đi mặt nhân tính của bản thân để rơi vào trong cánh cửa của bóng tối, đây là lựa chọn nhân tính, không liên quan tới chuyện gì khác”

Ông ta thở dài rồi lắc đầu: “Rắc rối, đúng là rắc rối”

Trong giới giang hồ, thật ra điều này không tính là bí mật gì, người giang hồ thế hệ trước đều biết chuyện này.

Nhưng cho dù trong trường phái của giới giang hồ trước kia có người lựa chọn tiến vào Ẩn Môn, cũng không cần những người khác ra tay, bản thân trường phái đó sẽ dốc hết sức để thanh lý môn hộ.

Nhưng bây giờ, giới giang hồ xuống dốc, một trường phái có thể có mấy truyền nhân cũng là vấn đề, còn nói gì tới thanh lý môn hộ?

Trên mặt Đàm Hưng càng lúc càng lộ rõ vẻ lo láng, thậm chí có chút bi quan.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, miệng mở ra như muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.

“Có tôi ở đây, tất nhiên sẽ loại bỏ tất cả mầm tai vạ”

Giang Ninh nói rất đơn giản, giọng điệu càng thêm kiên định: “Tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào nhiễu loạn trật tự sinh hoạt của các giới, cho dù là ai cũng không được”

“Cậu…

Môi Đàm Hưng run rẩy: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Ông ta chưa từng thấy qua một người trẻ tuổi nào có thể giống như Giang Ninh, năm giữ thực lực như thế, nắm giữ ý chí như vậy! Còn có ý thức trách nhiệm mãnh liệt như vậy!

“Nếu cần tới Đàm thị thì cứ việc mở miệng là được rồi”

Giang Ninh gật đầu.

Biết được chuyện Ẩn Môn, Giang Ninh lại càng hiểu rõ lựa chọn của mình không sai, kế hoạch lên phía bác đã dần dần động tới lợi ích của một số người, làm chúng có phần đứng ngồi không yên.

Không ngờ liên tục xuất hiện ba người có hình xăm đám mây đỏ.

Chúng đều thuộc về Ẩn Môn, mà người đứng phía sau nắm giữ Ẩn Môn là ai?

“Ông cố dưỡng thương cho khỏe đi”

Giang Ninh không nhiều lời, chỉ dặn dò vài câu lại rời khỏi.

Hắn cần phải bước nhanh hơn, thông qua Lâm thị để công kích sản nghiệp ngoài giới xã hội đen của gia tộc lớn ở phía bắc, mà việc đẩy mạnh giới xã hội đen sẽ hắn đích thân ra tay!

Bình luận

Truyện đang đọc