SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Anh ta trực tiếp xông ra ngoài, đánh nhau cùng mấy người kia.

Nhưng chưa đánh được mấy chiêu, Lão Ngũ đã giả vờ hoảng sợ bỏ chạy, vừa kéo người phụ nữ chạy, vừa thảm thiết hét lên: “Cứ chờ đấy, sảnh Khỉ của chúng tôi sẽ không tha cho các người!” Tất cả mọi người trong cả hội trường đều bàng hoàng.

Thậm chí Lưu Nương còn cảm thấy đầu mình ong ong.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Đuổi theo! Đuổi theo!” Cô gái đó, là người của Sảnh Khỉ sao?

Sao có thể như thế được!

Những người này đều là do bà ta nhờ người mang từ trong nước đến, sao có thể là người nhà sảnh Khi… sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy.

Bà ta lập tức cho người đuổi theo nhưng không đuổi kịp.

“Các… các người!” Ông Trương che mặt, vô cùng tức giận, từ dưới đất đứng dậy, hoảng loạn tìm kính, đeo cặp kính cận đã bị méo vào nói: “Rốt cuộc mấy người làm việc kiểu gì vậy!”

“Ông Trương, tôi xin lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn…

“Hừ!” Ông Trương làm gì quản mấy thứ này?

Sau khi bị người ta đánh, ông ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?

Quan trọng nhất là nếu bây giờ làm lớn chuyện lên, nếu chuyện truyền về trong nước thì danh tiếng của ông ta sẽ mất hết!

Vốn bí mật đến đây, ông ta đâu có nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này.

“Ông Trương! Ông Trương!” Lưu Nương không ngăn được ông ta, tức giận tát người dưới một cái, mọi chuyện trở nên rắc rối rồi.

“Còn ngơ ra đấy làm cái gì? Đi bắt người về đây!” Một lúc sau, vài người bị mất dấu nên trở về, dù Lão Ngũ có kéo theo một người nữa thì anh ta cũng chạy nhanh hơn họ rất nhiều.

“Lưu Nương, làm sao bây giờ? Nếu thật sự là người của sảnh Khỉ, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.” Điều này đã phá vỡ quy tắc của Thanh Môn.

Sắc mặt Lưu Nương trở nên khó coi, đã nhiều năm rồi bà †a chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Đặc biệt là quan hệ giữa sảnh Rắn và sảnh Khi hiện nay không được tốt lắm, bà ta nghe nói mấy ngày trước hai chủ sảnh đã trực tiếp cãi nhau, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là rất phiền phức.

“Nhất định phải tìm người trở về!” Ánh mắt bà ta sắc lạnh: “Cho dù chết rồi cũng phải mang xác vềt”

“Vâng!” Mấy chục người lại lao ra ngoài.

Bên kia, Lão Ngũ kéo người phụ nữ bỏ chạy, người phụ nữ sợ đến nỗi vừa khóc vừa chạy, mặt đã trắng bệch không còn một giọt máu từ lâu.

Bụp một cái, người phụ nữ không thể theo kịp, ngã xuống đất, lúc này Lão Ngũ mới dừng lại.

“Anh… anh là ai!” Người phụ nữ khóc lớn, hoảng sợ nói: “Anh đưa tôi đi, bọn họ sẽ đánh chết tôi!” Lão Ngũ nhìn cô ta một cái: “Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Người phụ nữ chết lặng, sau đó khóc òa lên.

Lão Ngũ nói một câu nhận nhâm người, mạng của cô ta cũng sắp mất rồi!

Cô ta khóc lớn, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, khiến Lão Ngũ bỗng cảm thấy không biết phải làm sao.

“Bọn họ sẽ đánh chết cô sao?” Anh ta không nghĩ nhiều như vậy, Anh Phi đã dặn dò họ phải tìm mọi cách để phá rối mấy người này, mượn danh tính của các băng đảng khác để kích động bất hòa.

Đây là cách tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc