SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Chỉ cần cậu ta có thể làm được, chắc hẳn nhà họ Tống có thể không đổ suốt trăm năm!

Giang Ninh khẽ gật đầu: “Nhớ kỹ lời cậu nói đấy”

Hán không hề khách sáo. Chỉ cần Tống Tiểu Vũ dám có bất kỳ động tác nào làm trái với lời hứa, hắn sẽ xóa bỏ luôn!

“Vâng!”

Tống Tiểu Vũ vô cùng mừng rỡ, liên tục nói: “Ngài Giang yên tâm, Tống Tiểu Vũ tôi hiểu rõ mình nên làm gì!”

Cùng lúc đó.

Ở cửa phòng tiệc, vẻ mặt mấy người phục vụ khó coi, lại nhìn thấy Ngô Phàm và Chu Phương dẫn theo mấy người từ phía xa bước vào.

Khí thế xông tới đầy hung hăng!

Bọn họ muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản, đành phải tránh sang một bên, để tránh gặp tai bay vạ gió.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra cho tôi!”

Chu Phương hô to, ánh mắt lạnh lẽo: “Còn mở tiệc gì chứ? Hủy bỏ! Nếu nhà họ Tống đã không có, còn mở bữa tiệc cái rắm!”

Gã nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt dọa người làm cho.

những người khác vừa rồi vẫn thoải mái nói chuyện với nhau liền lộ ra vẻ mặt rất khó coi.

“Chu Phương, cậu làm vậy có phần quá đáng rồi đấy.”

“Đúng vậy, dù sao đây cũng là bữa tiệc nhà họ Tống, cậu làm như vậy là rất vô lễ”

“Gia chủ nhà họ Tống tự mình mời, không thể để cho cậu tới quấy rối được.”

Trong đám đông có mấy người có thân phận không kém hơn Chu Phương không nhịn được mà mở miệng.

Bọn họ biết mục đích của Chu Phương và Ngô Phàm chính là muốn khiến Tống Tiểu Vũ bẽ mặt.

Bởi vì bọn họ không chấp nhận được chuyện Tống Tiểu Vũ từng là một người không hề có cảm giác tồn tại, từng phải ăn nói khép nép trước mặt bọn họ, lại đột nhiên thành gia chủ của một gia tộc lớn, cao hơn bọn họ một cấp.

Đám người Ngô Phàm còn không phải muốn để cho tất cả những người khác đều biết, cho dù Tống Tiểu Vũ thành gia chủ nhà họ Tống cũng phải cúi thấp đầu trước mặt bọn họ sao?

Thậm chí ngay cả nhà họ Tống cũng phải thấp kém hơn!

“Hừ, quá đáng à? Rốt cuộc là ai quá đáng hả?!”

Chu Phương cười lạnh: “Tống Tiểu Vũ sai người đánh tôi, khoản nợ này phải tính thế nào?”

“Nhà họ Tống muốn lập uy, lại lấy nhà họ Chu tôi và nhà họ Ngô ra khai đao sao?! Ai cho cậu ta tự tin như vậy chứt”

Gã nổi giận gầm lên một tiếng: “Hôm nay, tôi lại muốn nhà họ Tống cậu ta phải biến mất ở phương bắc!”

Chu Phương phẫn nộ giống như một con trâu đực phát cuồng, làm mấy người kia không dám nói nữa, để tránh bị liên lụy.

Thật ra bọn họ không quá e ngại nhà họ Chu và nhà họ Ngô, nhưng ở phương bắc, vì người không liên quan mà rước lấy rắc rối cho mình là hành động đặc biệt không sáng suốt.

Khi bọn họ còn là đứa trẻ, trong gia tộc đã nhiều lần nhắc nhở những điều này.

Thêm một chuyện không bãng bớt một chuyện, bọn họ.

nhớ rõ điều quan trọng nhất khi làm người chính là quan tâm tới lợi ích của mình.

“Bịp”

Chu Phương kêu lên một tiếng: “Đi xem uy phong của gia chủ nhà họ Tống này!”

Gã nói xong liền dẫn theo mấy người với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, đi về phía phòng khách quý.

Ngô Phàm đứng đó liếc nhìn một lượt, thấy mọi người rất không thoải mái.

“Qua lại thân thiết với nhà họ Tống qua sẽ không phải là lựa chọn tốt gì đâu. Hi vọng các người có thể hiểu rõ chuyện này”

Y nói xong thì không nói nữa, lập tức dẫn người đi theo.

Hôm nay, Tống Tiểu Vũ không quỳ xuống xin lỗi bọn họ thì bọn họ sẽ không chịu để yên!

Thấy Ngô Phàm và Chu Phương đã gọi cao thủ tới trợ giúp, một số người không khỏi có chút lo lắng. Bất kể nói thế nào, bây giờ Tống Tiểu Vũ cũng là gia chủ của nhà họ Tống.

Nhà họ Tống xuống dốc thì vẫn còn là gia tộc lớn hạng hai đấy!

Ngô Phàm và Chu Phương làm như vậy cũng hơi quá đáng.

Nhưng bọn họ sẽ không khuyên, thậm chí còn có người thích tới xem náo nhiệt.

Dù sao thì bọn họ thích đánh kẻ sa cơ thất thế, lại không thích thấy người khác xuất sắc hơn mình. Điều đó chẳng phải có vẻ bọn họ rất kém cỏi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc