SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Một… một tỷ?”

Lý Long ngẩn người, nghĩ tai mình nghe nhầm.

Một tỷ à!

Xưởng của ông ta trị giá chưa tới một trăm triệu, Giang.

Ninh nói muốn đầu tư cho mình một tỷ?

“Thế nào, không đủ à?”

Giang Ninh nhướn mày: “Huệ đấcua ông SỐ thể trở = thành xưởng sản Xuất của tập đoàn Lâm thị,chỉ cần sản xuất cho Lâm thị cũng đủ để bảo đảm Huệ thị phát triển”

“Về phần một tỷ là do cá nhân tôi đầu tư cho ông, không liên quan gì tới tập đoàn Lâm thị, hai bên vẫn là quan hệ hợp tác. Có vấn đề gì không?”

“Không, không có vấn đề gì, nhưng…

Lý Long hơi lắp bắp, vẫn không thể tin được. Ông ta ốn nói, cậu đừng đùa chứ đại ca, bây giờ là lúc nào rồi, Huệ thị đang đứng bên bờ sinh tử đấy.

Một tỷ, cho dù là tập đoàn Lâm thị cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy ngay để đầu tư đâu nhỉ?

“Còn nhưng nhị gì nữa”

Giang Ninh khẽ nhíu mày: “Một người đàn ông mà lề rà lề rề, muốn thì gật đầu, không muốn thì cút đi!”

“Muốn! Muốn! Muốn!”

Lý Long gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ mình bỏ lỡ, cho.

dù là giả… Sao có thể là giả được, ông ta nhìn thấy Lâm Vũ Chân cũng gật đầu rồi mà.

Lâm Vũ Chân gật đầu, nhưng chỉ là cô không kịp phản ứng, đây hoàn toàn là động tác vô thức mà thôi.

Đổi lại là ai nghe được người khác muốn cho một tỷ, khi hỏi anh có muốn hay không, anh cũng sẽ gật đầu.

“Hả?”

Mãi một lúc sau, Lâm Vũ Chân mới phản ứng được: “Anh đầu tư cho ông ấy một tỷ à?”

“Ít quá à?”

Giang Ninh nói: “Anh không khái niệm gì, hay là cho thêm chút nữa nhé. Hai tỷ? Hay là năm tỷ?”

Lý Long cảm giác máu của người mình sắp phun ra như gió bão rồi!

“Không ít, đủ rồi! Đủ rồi!”

Lý Long vội n‹ ng ta sợ Giang Ninh lại hô lên một con số, sẽ dọa ông ta chết mất.

Thật sự giống như nằm mơ vậy!

“Được rồi, ông gửi tài khoản của công ty ông cho tôi, tôi chuyển cho ông luôn”

“Bây giờ à?”

Lý Long lại ngẩn người, lắp báp nói tôi còn chưa nghĩ xong hợp đồng đầu tư, cũng không mang theo con dấu”

“Không cần”

Giang Ninh không nhịn được nói: “Không phải một tỷ thôi sao, ký hợp đồng gì chứ, một mình ông biết là được rồi.”

Cho tới bây giờ không ai dám lừa tiền của hắn, với cả chút tiền ấy có là bao, Giang Ninh thật sự không để tâm.

Lý Long cảm giác mình thật sự đang ở trong giấc mơ.

Khi ông ta nói cho Giang Ninh biết tài khoản của nhà xưởng, Giang Ninh chuyển luôn một tỷ trên điện thoại.

Lúc nhận được điện thoại của tài vụ bên công ty, nghe được từ bên kia truyền lại giọng nói kích động và căng thẳng, thậm chí có chút khiếp sợ, Lý Long hiểu rõ, điều này là thật chứ không phải mơ!

Một tỷ đấy!

Mẹ nó, đây là một tỷ, nhà xưởng của ông ta phải làm bao nhiêu năm mới có thể kiếm được số tiền này?

Giang Ninh lại không hề chớp mắt mà đã đầu tư cho mình rồi.

Hơn nữa không cần ký hợp đồng, cũng không hỏi han thêm một câu, giống như cho mình luôn vậy.

Giang Ninh rốt cuộc có bao nhiêu tiền!

Tập đoàn Lâm thị này rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?

“Cậu Giang…”

Hầu kết của Lý Long dịch chuyển, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “Từ nay về sau, Huệ thị tôi sẽ cùng sống chết với tập đoàn Lâm thị, Lâm thị có gì cần, Huệ thị sẽ bất chấp gian nguy, quyết không chối từ!”

Ông ta không phải là kẻ ngốc, Giang Ninh dám cho mình một tỷ thì chắc chắn không sợ mình ôm tiền chạy mất.

Hơn nữa, ông ta sẽ không chạy.

Ông ta muốn lãnh đạo Huệ thị phát triển tốt hơn, tát thẳng vào mặt nhà họ Dương!

‘Vẻ mặt Giang Ninh vẫn bình tĩnh, phất tay một cái: “Được rồi, ông cứ làm tốt bổn phận của mình đi, Lâm thị sẽ không bạc đãi ông”

“Vâng! Vâng!”

Lý Long không biết mình đi ra khỏi văn phòng của Lâm Vũ Chân thế nào, ông ta cảm giác đôi chân của mình muốn nhũn ra, nhẹ bãng, đứng cũng đứng không vững.

Trong đầu ông ta trước sau vẫn quanh quẩn dáng vẻ Giang Ninh vừa nói một tỷ vừa lau tay không để tâm.

Mẹ nó, đây mới thật sự là kẻ có tiền này!

Cửa văn phòng đóng lại.

Lâm Vũ Chân ngồi xuống trước mặt Giang Ninh, đôi mát †o nhìn hắn không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm như Vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc