SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tư Mã Hẳng tiến lên một bước, cười tủm tỉm mở miệng, nhưng nói đến một nửa, Giang Ninh trực tiếp tát một cái Một tiếng tát giòn tan!

Tư Mã Hãng cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất, che mặt, làm sao còn có thể bảo trì khuôn mặt tươi cười đây?

“Anh…”

“Tôi nói rồi, không cho anh nói chuyện, anh câm miệng cho tôi!”

Giang Ninh không khách khí nói.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt quét qua từ trên mặt mấy trưởng lão gia tộc kia, càng thêm lạnh lùng “Đông Hải, không phải các người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, càng không phải nơi các người có thể tùy ý làm”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã tới, vậy đừng nghĩ dễ dàng rời đi!”

Vừa dứt lời Bộp bộp bộp!

Bên ngoài đột nhiên vang tới, từng đợt tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe thanh âm, đều làm cho da đầu người tê dại.

Sắc mặt mấy người Tư Mã Hãng thay đổi Nhìn đám người đông nghìn nghịt đang vây quan võ quán, bọn họ lập tức trở nên căng thẳng.

“Cậu có ý gì đây?”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ lập tức quát lên: “Chúng tôi dựa theo quy tắc trong giang hồ đến thách thức, các người vậy mà không quan tâm đ ến quy tắc…”

“Tôi nói lúc nào chứ”

cái Giang Ninh nhìn ông ta Anh không khách khí chút nào.

“Đây là vùng cấm Đông Hải!”

“Tôi chính là người định ra quy tắc ở đây! Không phải là các người nói tính thì tính!”

Giang Ninh đi tới, nhìn chảm chảm mấy cái trưởng lão của các gia tộc: “Các người không có tư cách cò kè mặc cả với tôi!”

Anh vẫy tay một cái, mấy chục người vọt vào, từng Túc Sát, chỉ cần Giang Ninh ra lệnh một tiếng, liền sẽ lập tức động thủ.

Lại càng không cần phải nói, bên ngoài còn đứng lít nha lít nhít, nhìn sơ một chút, khoảng chừng hơn nghìn người Coi như những người này đều là cao thủ cấp bậc đại tông sư, nhưng.

Tôi là người trong giang hồ sao?”

Bị nhiều người như vậy bao quanh, muốn rời khỏi Đông Hải, cho dù có mọc cánh cũng khó thoát!

“Cuối cùng thì cậu muốn làm cái gì!”

Tư Mã Hãng cắn răng quát.

Anh ta không nghĩ tới, Giang Ninh vậy mà lại làm như vậy.

Không đế ý đến quy tắc giang hồ chút nà: mình không phải là người trong giang hồ.

Tại Đông Hải, chỉ theo quy tắc Đông Hải, mà quy tắc ở Đông Hải, chính là do Giang Ninh định đoạt.

“Tôi nói rồi, Đông Hải không phải là nơi mà các ông có thể tùy ý làm bậy, nếu như chủ nhân nhà họ Phương đã mang các người tới, vậy thì thôi các người cũng đừng đi nữa”

Giang Ninh thản nhiên nói phải gõ cửa tìm tới từng nhà”

Nghe vậy, sắc mặt những trưởng lão của mấy nhà khác lập tức càng thêm khó coi thậm chí còn trực tiếp nói từa vặn các người đều đã tới, đỡ cho tôi Tất cả bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chăm chảm Phương Uy, không hề che giấu sự hoài nghỉ trong mắt Nhà họ Phương!

Phương Uy còn dám nói, đây không phải là âm mưu nhà họ Phương bọn họ?

Chính là vì dẫn dụ những nhà khác, cùng đi đến Đông Hải này!

Ông ta nhất định là đã hợp tác cùng với Giang Ninh, cố ý lừa gạt bọn họ “Chủ nhân nhà họ Phương!”

Mấy trưởng lão nhìn Phương Uy, sắc mặt khó coi.

“Chuyện này không liên quan gì đến tôi!”

Phương Uy nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, lập tức liền biết bọn họ.

đang suy nghĩ gì, vội vàng giải thích: “Không có can hệ gì với nhà họ Phương tôi cải”

“Làm sao không có liên can được?”

Bình luận

Truyện đang đọc