SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Anh…”

Tiểu Triệu vừa rồi còn có hơi căng thẳng sợ hãi, giờ vì lời nói của A Phi bỗng nhiên tức tới phồng má trợn mắt muốn xông tới cắn anh ta.

“Bây giờ anh đại diện cho Lâm thị, cũng là đại diện cho đại ca Giang Ninh với chị dâu của tôi, chú ý hình tượng của mình đi được không.”

A Phi không thèm nhiều lời với cô ấy, thắng thừng đẩy cô ấy vào phòng: “Được rồi, đóng cửa sổ cẩn thận, tắm rửa đi ngủ, sẽ không có ai tới quấy rối cô, yên tâm nghỉ ngơi.”

Dứt lời, anh ta đóng cửa từ bên ngoài.

Tiểu Triệu đứng ở cửa nhìn cửa được A Phi đóng lại, mím môi, khẽ hừ một tiếng, trong lòng dường như bỗng chốc không còn sợ hãi như vậy nữa.

Dù sao thì người em trai này ở ngay bên ngoài, ngay bên cạnh. Tên khốn nạn này là anh em của anh Ninh, anh Ninh lợi hại như thế, chắc tên này cũng sẽ không tệ đâu nhỉ?

Cô ấy hít sâu một hơi, nắm lấy tóc ngửi ngửi: “Còn rất thơm đấy được không hả! Hừ!”

Dứt lời, cô ấy quay người đi vào phòng tắm.

Cùng lúc đó.

Sau khi A Phi đóng cửa phòng Tiểu Triệu thì đi thẳng tới cuối hành lang.

Ở lối rẽ nơi hành lang tối tăm, một người đang ngồi trên đất thở hổn hển, hai tay buông thống bên hông, hoàn toàn không thể cử động.

Trên mặt gã máu tươi đầm đìal Trong con ngươi không nhìn thấy một chút hung ác và tàn bạo nào, chỉ có  sợ hãi. Sự sợ hãi xuất phát từ tận tâm can, đi sâu vào tận xương tủy.

“Cô ta… cô ta là ai với anh…”

Người đàn ông nặn ra một nụ cười, giống như đang cầu xin. Sự sợ hãi trên mặt gã khiến vẻ mặt của gã thoạt nhìn vô cùng xấu xí.

A Phi đi tới trước mặt gã, ngồi xổm xuống, đưa tay võ vào mặt người đàn ông, thản nhiên nói: “Cô ấy là người của Lâm thị! Cũng là người của ông đây!”

Sát khí lộ ra trong đôi mắt híp của A Phi khiến người đàn ông cả người run rẩy!

Gã không thể quên, vừa mới gặp mình đã bị bẻ gấy tay, còn bị đứt vài khớp xương.

Gã còn chưa kịp đưa tay mở cửa của Tiểu Triệu!

Gã ở dưới ném đá vào cửa sổ Tiểu Triệu vì muốn xác định Tiểu Triệu có trong phòng không, rồi gọi điện, xác định số phòng của Tiểu Triệu để chuẩn bị ra tay.

Đâu ngờ rằng…

A Phi không thèm nhìn gã lần nữa, quay người rời đi. Lúc này người đàn ông mới dám giấy dụa bò dậy, loạng choạng từng bước chạy trốn.

Một đêm bình an vô sự.

Tiểu Triệu ngủ rất ngon, dường như  có A Phi ngay bên cạnh nên cô ấy không sợ gì cả.

Thức dậy vào sáng sớm, ăn sáng, rồi gọi mọi người của Lâm thị họp, thảo luận về chỉ tiết đàm phán với Lý thị.

A Phi im lặng, lặng lẽ ngồi bên cạnh, anh ta trước giờ không bao giờ xen vào loại chuyện kinh doanh này.

Không phải vì anh ta không hiểu, mà vì lân này anh ta tới với vai trò riêng của mình. Chuyện Giang Ninh giao là bảo anh ta bảo vệ thật tốt an toàn của tất cả mọi người, còn chuyện kinh doanh thì để Tiểu Triệu xử lý là được.

Bình luận

Truyện đang đọc