SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Hắn nhìn chảm chảm vào Dương La Lâm, không đợi anh †a nói gì đã khoát tay rồi nói.

“Thôi, cậu Dương là người có thân phận, nhỡ bị thua thì mất mặt quá, bỏ đi thì hơn”

Dương La Lâm vốn không muốn để ý, nhưng vừa nghe Giang Ninh nói vậy thì lập tức không nhịn được mà cười lạnh.

Anh ta mà thua à?

Đánh cược với một tay tài xế mà anh ta cũng có thể thua sao?

“Được, vậy chúng ta đánh cược một lần!”

Dương La Lâm hầm hừ: “Nếu anh thua thì phải ăn hết số bánh ngọt này!”

Trong đĩa chất đầy với số lượng đủ cho ba tới năm người ăn mới hết được.

Giang Ninh gật đầu: “Làm người lại phải chấp nhận thua cuộc.”

Dương La Lâm liếc nhìn Giang Ninh, lại nhìn bụng của hán rồi hừ lạnh một tiếng, đặt ly rượu xuống.

Sau đó, anh ta đi thẳng về phía Lâm Vũ Chân.

“Cậu Dương, tôi có thể mời anh nhảy một bài được không?”

Không đợi Dương La Lâm đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, dọc đường đi đều có phụ nữ mời Dương La Lâm khiêu vũ, nhưng anh ta đều từ chối.

Mình được hoan nghênh như thế, nhiều năm như vậy chưa bao giờ phải chứng minh về sức hấp dẫn của mình.

Cho dù là người phụ nữ ưu tú hơn Lâm Vũ Chân, thân phận còn cao hơn cũng chưa từng từ chối mình. Dương La Lâm không nghĩ mình sẽ bị thua cược.

“Một tài xế nhỏ bé còn muốn làm màu trước mặt tôi à?”

Dương La Lâm thầm cười lạnh: “Anh sẽ biết cái gì gọi là chênh lệch!”

Lâm Vũ Chân đứng đó, vừa lúc có mấy người đi qua muốn mời cô khiêu vũ, nhưng nhìn thấy Dương La Lâm đi tới, tất cả đều tự giác tránh ra.

Bọn họ rất tự hiểu lấy mình, biết mình hoàn toàn không thể so sánh được với Dương La Lâm.

Không nên qua để tránh tự rước lấy nhục.

“Vũ Chân?”

Lần này, Dương La Lâm gọi thẳng tên cô.

Anh ta mỉm cười, gương mặt đẹp trai này trông như ánh mặt trời tháng ba, ấm áp mà quyến rũ.

“Sếp Dương.”

Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, hình như có phần không quen khi thấy Dương La Lâm gọi thẳng tên mình như vậy.

“Tôi có thể mời cô nhảy một bài được không?”

Dương La Lâm đặt một tay ra sau lưng, một tay khác giơ ra, làm tư thế mời.

Người đàn ông lịch sự và tao nhã.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Lâm Vũ Chân càng thêm hâm mộ.

Cho dù bây giờ tập đoàn Lâm thị phát triển rất nhanh, nhưng so với nhà họ Dương – quái vật khổng lồ ở Kiến Châu thì vẫn có chênh lệch quá lớn.

Dương La Lâm đến lấy lòng, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là anh ta rất có thiện cảm với Lâm Vũ Chân!

Cơ hội như thế, đổi lại thành gia tộc khác thì sợ rằng đã suy nghĩ đưa con gái trong nhà mình qua rồi.

Dù sao, có thể leo lên một cây lớn, chính là một cơ hội cực lớn!

Tất cả mọi người đều đang xem quyết định của Lâm Vũ Chân.

Mà Lâm Vũ Chân lại quay đầu, liếc nhìn Giang Ninh vẫn ngồi ở khu vực tiệc đứng, nhàn nhã ăn món ăn ngon.

“Thật ngại quá, tôi không biết khiêu vũ”

Lâm Vũ Chân áy náy cười một tiếng: “Sếp Dương vẫn nên mời người khác đi”

Chỉ một thoáng, vẻ mặt Dương La Lâm có chút khó coi, trái tim còn đập thịch một tiếng, mình bị từ chối à?

“Không sao, tôi có thể dạy cô”“

Trên mặt anh ta vẫn giữ ý cười, ôn hòa nói.

“Không cần đâu, cảm ơn”

Lâm Vũ Chân lắc đầu, vẫn từ chối.

Cô cũng không thể đồng ý, chồng của mình đang ở đây, cô làm sao có thể khiêu vũ với người khác được?

Giang Ninh sẽ tức giận!

Hắn sẽ ghen!

Bất kể là ghen hay tức giận, Giang Ninh ở dưới trạng thái nào đều rất đáng sợ.

Bàn tay Dương La Lâm đang giơ ra như lập tức đông cứng lại.

Anh ta bị từ chối!

Anh ta thật sự bị từ chối!

Anh ta liên tục bị Lâm Vũ Chân từ chối!

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, trong lòng Dương La Lâm lập tức nổi giận.

Từ trước đến nay, không ai dám không nể mặt anh ta như vậy!

Anh ta suýt nữa đã nổi nóng nhưng vẫn nhịn xuống.

Nếu bởi vậy mà trở mặt nổi giận, vậy hình tượng của anh †a có thể sẽ thật sự bị hủy hết.

“Vậy… vậy tôi không miễn cưỡng tổng giám đốc Lâm nữa: Dương La Lâm rụt tay lại, trên mặt có cảm giác nóng hừng hực khó xử.

Anh ta đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên phía sau vọng đến một giọng nói.

“Vợ, anh muốn khiêu vũ với em”

Bình luận

Truyện đang đọc