SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Xem ra tôi vẫn phải ở Đông Hải thêm một thời gian nữa” Nói rồi, ông ta đuổi theo Diệp Sơn, không chơi cờ nữa thì làm việc khác đi.

Rất nhanh sau đó, Giang Ninh truyền ra ngoài nói người của Thanh môn lẻn vào Đông Hải, còn bị người nhà họ Lâm nuôi như một con chó, làm trái với quy tắc của Đông Hải, Thanh môn nhất định phải trả giá đắt!

Lời anh nói ra khiến nhà họ Bảo và Thanh môn có bản lĩnh thì sẽ tới Đông Hải tìm anh, còn nếu không dám thì sẽ ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu ở nước ngoài, đừng nghĩ tới việc trở về nữa!

Tin tức truyền đến nước ngoài, sao Bảo Vinh Đông còn có thể nhịn được chứ.

Ông ta đã lựa chọn cúi đầu, tùy ý bị người ta mỉa mai, châm biếm, vậy mà Giang Ninh còn nhục mạ ông ta như vậy!

Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng đây?

Ông ta quả thật muốn phát điên lên rồi.

Nhà họ Bảo và Thanh Môn đều không thể về nước, hơn ba mươi người trở về, hiện giờ không còn dư lại một ai.

Không những thế, Giang Ninh còn sỉ nhục ông ta, sao Bảo.

Vinh Đông có thể nhẫn nhịn được chứ?

Nhưng ông ta không thể quay về!

Giang Ninh chính vì nhìn trúng điểm này lại một lần nữa chà đạp thể diện của ông ta và Thanh môn.

Bảo Vinh Đông ngồi ở đó đã hơn nửa tiếng đồng hồ, sắc mặt vô cùng khó coi, không nói câu nào.

Không ai dám quấy rầy ông ta, càng không ai dám hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Hiện giờ, chắc chắn Bảo Vinh Đông không thể làm được gì, ông ta không thể quay về, cho dù có quay về, chắc chắn cũng sẽ bị Giang Ninh đuổi giết, chỉ có thể càng thêm thê thảm thôi.

Nhưng nếu như không quay về…

Những người đứng đầu băng đảng của Thanh Môn e là không chống cự được!

Nếu như Giang Ninh chỉ nhục mạ mình ông ta, ông ta có thể cắn răng nhãn nhịn.

Nhưng hiện giờ, Giang Ninh trước hết là lấy địa chỉ cũ của Thanh Môn đổi thành trại chăn nuôi, giẫm đạp lên tôn nghiêm của Thanh môn, hoàn toàn không coi mặt mũi của Thanh môn ra gì.

Bảo Vinh Đông biết Giang Ninh cố ý dùng phép khích tướng, nhưng những người khác lại không biết.

Hơn nữa, cho dù bọn họ biết, cũng chắc chắn không nhịn được.

Dù sao thì Thanh môn cũng đã ở nước ngoài mười năm, hiện giờ thế lực cũng đã phát triển mạnh mẽ, sao có thể chịu uất ức như vậy được chứ.

Hơn nữa, liên tiếp phái người về nước, lại như bùn trôi về sông, ngay cả một tia bọt sóng cũng không b ắn ra.

Hiện giờ Giang Ninh lại một lần nữa nhục mạ ông ta, tượng đất còn tức giận nói gì đến bọn họ?

Bảo Vinh Đông ngồi đó như một bức tượng, mặc dù ông ta biết đây là phép khích tướng của Giang Ninh nhưng vẫn như cũ hận không thể bỏ mặc tất cả mà về nước đánh chết Giang Ninh!

“Ông chủ…” Quản gia đợi ở cửa thật lâu, do dự nửa ngày trời, cuối cùng cũng quyết định đi vào: “Mấy vị đứng đầu băng đảng xin gặp” Bên ngoài, đã có tới tám người đứng đầu băng đảng, không bao lâu nữa, e là mười hai người đứng đầu băng đảng sẽ xuất hiện hết.

“Không gặp!” Bảo Vinh Đông trừng lớn đôi mắt, trực tiếp quát: “Nói cho bọn họ biết, an phận đi, đừng có làm gì cả!”

Bình luận

Truyện đang đọc