SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Giang Ninh hỏi: “Người nhà bọn họ làm khó cậu hả?”

“Làm khó thì không có, chỉ là anh trai của cô ấy rất quá đáng!” Lão Ngũ đem đầu đuôi sự việc kể rõ, càng nói càng thấy phân nộ.

“Tôi không quan tâm việc người khác coi thường tôi, làm bảo vệ thì sao chứ? Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy bản thân thua kém người khác, nhưng anh ta lại xem Ngọc Nhi như một món hàng, cứ đưa tiền thì anh ta bán, mẹ kiếp, tôi thật muốn xé nát cái miệng hắn!” Lão Ngũ lửa giận bừng bừng, hai bàn tay siết thành hai nắm đấm.

Thế nhưng đây lại là người thân của Ngọc Nhị, là anh trai của cô ấy, anh ta không thể làm cho Ngọc Nhi khó xử.

“Kết hôn là chuyện của cả hai bên gia đình” Giang Ninh nói: “Nhưng những gì người khác nghĩ đều không quan trọng, quan trọng hai đứa nghĩ như thế nào kìa” Ba tỷ tiền sính lễ quả thực là một cái giá trên trời, nhưng Lão Ngũ không phải không có, thậm chí nếu thật sự cần thiết,chưa cần đến Giang Ninh giúp đỡ, Hoàng Ngọc Minh cũng sẽ chủ động bỏ tiền.

Nhưng có tiền cũng không có nghĩa có thể tùy tiện sử dụng như vậy.

“Gọi Ngọc Nhi sang đây đi.” Ngồi trên sofa, đôi mắt Ngọc Nhi đỏ bừng.

Lâm Vũ Chân và Tô Vân ngồi nghe rõ ràng câu chuyện cũng có chút không tưởng tượng được.

“Anh ta thực sự là anh ruột của cô à?” Tô Vân giận dữ, bất bình nói: “Anh ta có còn là con người không chứ?”

“Còn dám coi thường anh Ngũ? Anh ta có biết là bảo vệ của Lâm Thị, cho dù là mấy gia tộc lớn ở phương Bắc cũng phải run rẩy khi gặp không?” Cô ta tức giận đứng bật dậy.

Đùa cái gì chứ, dám coi thường Lão Ngũ?

Vương Đương đó mà biết rằng nếu Lão Ngũ ra phương Bắc thì mấy gia tộc lớn đó dù có phải trả lương hàng tỷ cũng muốn tranh anh ta về thì có lẽ sẽ bị dọa chết!

“Đại ca gọi em qua kìa” Lão Ngũ đến gọi Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi lập tức đứng lên, cô ấy biết, trong đám người này thì địa vị của Giang Ninh là cao nhất.

Đi nhanh đến trước mặt Giang Ninh, bắt chước Lão Ngũ gọi một tiếng: “Đại ca”

“Chuyện của hai người thì Lão Ngũ đã nói rõ rồi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, ý cô muốn thế nào, có chắc sẽ theo Lão Ngũ không, hay cô có tính toán khác?”

“Tôi…tôi muốn theo anh ấy” Ngọc Nhi tựa hồ chẳng hề do dự, đôi mắt đỏ ửng lên: “Không phải anh ấy tôi sẽ không gải” Gương mặt của Lão Ngũ lúc này cũng đỏ lên rồi.

“Như vậy là được rồi” Giang Ninh cười: “Chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ cần hai người đã nghĩ kĩ rồi thì chuyện này rất đơn giản”

“Không nên vì người khác mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người” Giang Ninh xoay đầu, nhìn Hoàng Ngọc Minh.

“Lão Hoàng, chuyện hôn lễ chúng ta giúp họ làm, nếu như nhà gái đã muốn làm hoành tráng một chút thì chúng ta liền làm lớn vậy, anh em trong nhà mà, có cái tư cách đó.”

“Được, em hiểu rồi” Hoàng Ngọc Minh gật đầu, để Giang Ninh nói hoành tráng thì chắc chắn phải đủ Tớnr.

“Đại ca…” Thấy Giang Ninh đã quyết định, Lão Ngũ có hơi ngại.

“Chỉ cần Ngọc Nhi không có ý kiến, cô ấy đi theo cậu, ai cũng không thể cản được” Giang Ninh rất gảy gọ bị người khác coi thường rồi?” Chưa nói tới đám người Lão Ngũ, những người trước giờ cùng với Giang Ninh vào sinh ra tử, chỉ cần là bất kì một người nào của tập đoàn Lâm Thị, bây giờ mà đi ra ngoài thì có ai mà không khiến người khác ngưỡng mộ sùng bái chứ?

Làm em của tôi, từ lúc nào có thể Thế mà có người dám coi thường bọn họ, nói ra cũng không sợ người khác chê cười.

Lúc vẫn còn ở thành phố cờ bạc, Giang Ninh có nói, lúc Lão Ngũ trở về, nhất định sẽ làm cho anh ta một hôn lễ lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc