SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bọn họ không muốn giao thi thể của Tàn Kiếm cho người thế giới ngoài sáng, cũng không muốn giao cho bất kỳ kẻ nào. Nhà họ La phải hủy thi để trút giận, nhất định phải làm như thế.

“Tôi muốn mang thi thể, các người tự nghĩ cách xử lý”

Nhưng giọng điệu người đứng ở đó rất bình tĩnh, thậm chí còn không muốn nhiều lời, trực tiếp móc một tấm bảng từ trong túi ra.

“Chuyện đại ca tôi đã căn dặn, ai dám ngăn cản thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Anh ta hờ hững nói xong, lại làm cho mấy vệ sĩ giống như bị trói chặt, không thể động đậy đượ!

c Tin tức Tàn Kiếm chết nhanh chóng được truyền đi khắp.

nơi.

Rất nhiều người hả lòng hả dạ khi thấy cưồng ma giết người này chết đi.

Nhưng đối với người của rất nhiều thế lực lớn, cái chết này chỉ đang nhắc nhở bọn họ, về sau làm việc phải cẩn thận, phải thông minh hơn một chút.

Bằng không nuôi hổ gặp họa không phải chỉ là một lời nói suông mà thôi.

Lần này nhà họ La đã ngã rất đau, trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.

Tin tức nhanh chóng truyền đến Đông Hải, đến tai Giang Ninh.

Hắn đã sớm đoán được kết quả này.

“Ừ, chôn cất cho đàng hoàng đi.”

Giang Ninh để điện thoại xuống, không nói gì nữa.

Hán chỉ có thể làm được bấy nhiêu cho tiền bối giang hồ trọng tình trọng nghĩa này.

Hắn biết, nếu Tàn Kiếm ngủ đông, khi một sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đặc biệt nhằm vào nhà họ La, vậy trong vòng mười năm, nhà họ La đều sẽ sống ở trong bóng tối.

Nhưng Tàn Kiếm không phải là người như thế, gã chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm rất thẳng!

Gã chỉ biết dùng cách thức của mình để trả thù, cho dù cuối cùng bản thân có phải chết đi nữa!

Sở dĩ Giang Ninh chịu ra tay để cho gã được toàn thây, là bởi vì hơi thở giang hồ này rất khó gặp được.

“Nhà họ La… này chính là lỗ thủng của phương bắc”

Hắn ngồi ở trên sô pha, híp mắt lại: “Ông Phó à ông Phó, ông không tiếc phục vụ quên mình giúp tôi mở ra lỗ thủng này, chỉ đơn giản là để tôi bảo vệ con gái ông thôi sao?”

Giang Ninh biết con gái của ông Phó là người nào, nhưng hắn không có bất kỳ động tác nào.

Hần biết ông Phó không hy vọng con gái mình biết bất cứ chuyện gì, nguyện vọng của ông ta chỉ là hy vọng con gái có thể làm một người bình thường, không thù hận, sống yên ổn cả cuộc đời.

Về điểm ấy, Giang Ninh có thể làm giúp ông ta.

“Chị Hân”

Giang Ninh gọi điện thoại cho quản lý nhân sự: “Tôi là Giang Ninh, tôi và Vũ Chân đều cảm thấy cô gái Trần Ngọc mới xin việc kia không tệ, chị sắp xếp cho cô ta một công việc thích hợp di.”

Giang Ninh để điện thoại xuống rồi đứng lên.

Hắn đi tới trước cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống quang cảnh thành phố Đông Hải.

Cái thành sắt này, cấm địa này cũng sẽ có lúc nổi sóng gió, nhưng vậy thì thế nào?

“Nhà họ La, tôi đang ở Đông Hải chờ các người.”

Trong lúc đó, ở nhà họ La, vẻ mặt La Vĩnh Càn vẫn thâm trầm, Tàn Kiếm đã chết, thi thể cũng bị băm cho chó ăn, nhưng trong lòng ông ta vẫn chưa nguôi giận!

Không chỉ vì nhà họ La chết rất nhiều người, còn bởi vì ông Phó để lộ ra một vài thứ, làm cho người của nhà họ La bị người ta đắn đo uy hiếp, tổn thất rất nhiều quyền phát biểu.

Hơn nữa, bây giờ giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải đã mất, nguồn thu nhập của nhà họ La còn thiếu đi một khoản lớn!

Trong lòng ông ta hận ông Phó và Tàn Kiếm thấu xương, hận không thể đào bọn họ lên, dùng roi đánh nát thi thể.

“Nghe nói Phó Dụ còn có một đứa con gái?”

Trong mắt La Vĩnh Càn lóe lên vẻ độc ác: “Nhà họ La tôi chết gần hai mươi người, con gái của Phó Dụ vẫn muốn sống sao?”

Diệp Tâm Hỏa đứng ở đó không nói chuyện.

Trên người hắn ta đang bị thương, khi chém giết với Tàn Kiếm, cho dù là hắn ta đối mặt với Tàn Kiếm mang tâm tư phải chết, cũng đừng mong an toàn đi ra.

Lần này nhà họ La quả thật tổn thất quá lớn.

Bất kể là ông Phó hay Tàn Kiếm đều cắn một miếng thịt từ trên người nhà họ La xuống, làm cho mặt nhà họ La gần như bị đánh sưng lên!

Bình luận

Truyện đang đọc