SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

giác như mình đang bị đùa giốn.

Anh ta vốn muốn để cho người Lâm thị chủ động đến tìm, còn phải khiến bọn họ chịu nhiều đau khổ, nhận hết sỈ nhục, làm sao ngờ được mình thiếu kiên nhẫn, ngược.

lại chủ động tới tìm đám người Giang Ninh.

“Lâm thị? Chẳng trách, vậy mọi chuyện lại dễ xử lý rồi!”

Anhta hừ lạnh mộttiếng, mười mấy người bên ngoài lập tức chuẩn bị ra tấy! ‘ ị 3 Hứa Nghị còn tưởng người ở đâu tới mà lại không có mắt như vậy, dám tới gây sự với anh ta.

Không ngờ chính là người của Lâm thị, xem ra là anh ta vẫn quá khách sáo với bọn họ rồi!

Anh ta vung tay lên, mười mấy người bên ngoài lại lập tức muốn ra tay.

Mà Giang Ninh vẫn ung dung ngồi ở đó, vẻ mặt bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hắn rót trà, thậm chí không nâng mí mắt lên, thản nhiên nói: “Thả người của Lâm thị tôi ra”

“Trên người cậu ta mà thiếu một sợi tóc, tôi lại đánh gãy một cái xương của anh”

Giọng điệu của Giang Ninh bình tĩnh giống như đang nói với mình, Hứa Nghị nghe được không khỏi phá lên cười.

Anh ta có cảm giác như mình gặp phải một thằng ngu!

Lại dám ăn nói càn rỡ như vậy ở trước mặt mình à?

Nói những lời tìm chết như vậy ở trước mặt mười mấy người bên mình?

Lâm thị này phái một kẻ ngu tới gặp gã sao?!

“Mày muốn chết!”

Hứa Nghị căn bản không muốn lãng phí thời gian, nếu là người của Lâm thị vậy giải quyết một người là giải quyết, giải quyết thêm mấy người lại thế nào: “Ra tay! Đánh gãy.

chân chúng!”

Anh ta ra lệnh một tiếng, người hành động trước lại không phải là người do anh ta dẫn đến, mà là…

Đám người anh Cẩu!

Rầm!

Bịch!

Bịch!

Hứa Nghị trợn tròn mắt nhìn, chén trà cầm trong tay lập tức rơi xuống đất.

Có lẽ đây là hình ảnh khủng khiếp nhất mà cả đời anh ta từng thấy!

Mấy người anh Cẩu xông vào trong đám đông giống như thú hoang phát điên, mỗi lần đánh ra một quyền lại có một người bay ngang ra ngoài, trực tiếp rơi từ tầng hai của quán trà xuống, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi chẳng còn tiếng động nào nữa.

Chẳng qua chỉ chớp mắt, đã có một nửa số người do Hứa Nghị dẫn tới bị ném xuống, không phải là gãy tay thì chính là gãy chân, thậm chí có mấy người thậm chí còn không thở nữa!

Con ngươi Hứa Nghị chợt co lại, tiếng hít thở trở nên đồn dập.

Anh ta muốn đứng lên nhưng lại bị một bàn tay đè nặng xuống vai.

“Mày thử động đậy xem?”

Bên tai có giọng nói vọng tới, làm cho cả người Hứa Nghị run rẩy, không dám động đậy nữa!

“Bịchl”

Sau một tiếng cuối cùng, ngoại trừ Hứa Nghị, những người anh ta dẫn tới đã không còn một ai ở trên tầng hai của quán trà nữa!

“Ực ực..”

Hứa Nghị cảm giác cổ họng của mình lập tức khô khốc, ngay cả nói cũng nói không nên lời, linh hồn trên người cũng giống như bị ghim chặt trên mặt đất, không thể động đậy!

Quá đáng sợi Bọn họ… còn là người sao?!

Mấy người anh Cẩu lại đứng ở cửa, ánh mắt liếc qua, mặt Hứa Nghị thoáng cái đã tái mét.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Hứa Nghị cảnh giác nhìn Giang Ninh vẫn đang ung dung pha trà, thậm chí từ đầu tới cuối vẫn không ngẩng đầu lên.

Đây là người của Lâm thị sao?

Lâm thị làm sao có thể có người đáng sợ như vậy được!

“Đưa Lý Đông tới.”

Giang Ninh vẫn không ngẩng đầu: “Anh chỉ có mười phút, tôi không thấy cậu ta thì cả đời anh cũng không thể gặp lại cậu ta nữa”

Hứa Nghị nghe vậy chỉ cảm thấy toàn người ớn lạnh!

Không biết hơi lạnh từ đâu tới lập tức làm cho lỗ chân lông trên cả người anh ta đều mở ra.

Giang Ninh căn bản không nói nhiều lời vô nghĩa với anh †a nữa, càng không cho anh ta thời gian!

Hứa Nghị không hề nghi ngờ lời nói của Giang Ninh, sát khí lạnh lẽo này chân thực tới mức có thể cảm giác được đấy!

Anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi: “Đem tên… người của Lâm thị kia đến quán trà, đúng đúng đúng! Chính là quán trà tôi vừa nói, nhanh lên!Nhanh lên đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc