SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tư Mã Tuyền có chút không chịu được, nóng lòng muốn xông vào ngay lập tức.

Các vị trưởng lão khác cũng giống như vậy.

Hiện tại bảy đại gia tộc đều bị tấn công thảm khốc, số người chết và bị thương trong dòng họ nhiều vô số kế, những người còn lại vẫn chưa rõ tung tích.

Bọn họ có thể không nôn nóng sao.

“Các ngươi đừng ngậm máu phun người”

Phương Uy mắng: “Gia đình các người xảy ra chuyện gì, làm sao tôi biết được? Liên quan gì đến tôi?”

Ông ta tỏ ra kiêu ngạo, nhất định không chịu thừa nhận.

Tư Mã Tuyền tức giận mắn: hông biết xấu hị Vừa nói vừa định xông vào. Phương Uy phất tay, mười mấy người đã đứng ở trong đợi sẵn.

“Bất cứ ai tự ý xông vào nhà họ Phương, đồng nghĩa với việc tấn công nhà họ Phương, giết không thương tiếc.

Phương Uy lạnh lùng ra lệnh.

Bên cạnh ông ta là mười hai hộ pháp mới của nhà họ Phương, ngoại trừ những người bị Giang Ninh g iết chết, họ lại một lân nữa được bổ sung.

Giờ phút này sự chú ý của bọn họ hoàn toàn không đặt trên người Tư Mã Tuyền, tất cả đều nhìn chấm chẵm Giang Ninh.

Ai cũng biết Giang Ninh đáng sợ nhất!

Bởi vì một phần trong số họ có thể trở thành hộ pháp là nhờ vào.

Giang Ninh.

“Hữm, hiện tại tôi nghỉ ngờ các ngươi đang âm mưu chống lại nhà họ Phương chúng tôi!”

Phương Uy hét lên: “Nhà họ Phương tôi được một tờ quyền phổ, cho.

nên bây giờ các ngươi muốn cướp quyền phổ bằng cách ép buộc. Đây là vi phạm thỏa thuận giữa tám dòng họ lớn!”

“Tôi cảnh cáo các người không được xâm phạm uy nghiêm của nhà họ Phương, nếu không dù có chết, tôi cũng sẽ bảo vệ uy nghiêm của nhà họ Phương! Ai đến, tôi sẽ giết người đó!”

Ông ta không một chút khách sáo, kiên quyết đến cực điểm.

Trên khuôn mặt xuất hiện một chút ủy khuất, có lẽ là do bị các trưởng lão hàm oan.

Từ Mã Tuyền tức giận cả người đều run lên.

Hai người ám sát ông ta rõ ràng là người nhà họ Phương, Phương Uy vẫn còn không thừa nhận sao?

“Không nên cùng ông ta nói lười vô ích!”

Tư Mã Tuyền bất ngờ hét lên, trực tiếp lướt qua: “Phương Uy, hôm nay nếu không thả người, tôi sẽ cùng chết với nhà họ Phương!”

Một tay ông ta giơ lên đầy khí thế, trực tiếp lao tới Phương Uy, mấy tên hộ pháp lập tức ngăn lại “Lên!

“Lên! Cứu người!”

Trưởng lão Hoàng Phủ và những người khác biết lúc này không thế do dự, nếu bọn họ không ra tay chỉ dựa vào một mình Tư Mã Huyền, căn bản không có biện pháp.

Chỉ trong nháy mắt, các vị trưởng lão đều xông lên, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Trận chiến ngay lập tức trở nên quyết liệt.

Nhà họ Phương càng lúc càng xuất hiện nhiều người, vây quanh các vị trưởng lão.

Trong giây lát, các vị trưởng lão rơi vào thế bất lợi Trên mặt Phương Uy tràn đầy khinh thường, chỉ dựa vào mấy người này, còn muốn làm ra sóng gió gì nữa?

Từ đầu đến cuối ông ta đều không quan tâm mấy vị trưởng lão của các dòng họ khác, bọn họ có thể làm gỉ? Sự chú ý của ông ta vẫn luôn hướng về phía Giang Ninh.

Thực lực của Giang Ninh, ông ta biết rất rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc