SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Hản chợt quay đầu lại, nhìn chằm chảm vào anh Cẩu: “Không nói cho hắn biết quy định của chúng ta sao?”

Anh Cẩu lập tức đứng thẳng người, hùng hổ nói: “Con mẹ nó, ông đây đã nói cho mày biết là uy hiếp vô dụng, mày còn dám uy hiếp à?”

“Mày còn uy hiếp đại ca của tao sao? Mày đâm đầu vào.

chỗ chếtrồi!” A ZXNW ô Anh ta tiến lên liền đánh một bộ tổ hợp quyền, Diệp Cuồng hét thảm lên, sau đó giọng cũng nhỏ dần di.

“Được Tôi.”

Giang Ninh khoát tay: “Sao lại thô lỗ như vậy? Không phải tôi nói nên lấy đức thu phục người à?”

Diệp Cuồng gần như muốn nôn ra máu!

Má nó, cái này gọi lấy đức thu phục người à?

Mình sắp bị đánh chết rồi!

Không thể uy hiếp, không nói cho Giang Ninh biết sư phụ của mình là Diệp Tâm Hỏa, sợ rằng hắn thật sự giết mình mất.

Giang Ninh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chẳm vào Diệp.

Cưồng, đôi mát kia bình thản như nước, Diệp Cuồng nhìn thấy lại đột nhiên run sợt Càng là bình tĩnh lại càng sâu thảm như một vòng xoáy, nhất thời không cẩn thận rơi vào trong sẽ không thể ra được nữa!

Chỉ là ánh mắt thôi, làm sao có thể khủng khiếp như vậy?

“Sư phụ cậu là Diệp Tâm Hỏa đúng không?”

Giang Ninh nói: “Là Diệp Tâm Hỏa ở nhà họ La kia à?”

Diệp Cuồng không dám lên tiếng.

Trong lòng gã đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng mà chẳng biết tại sao.

Dường như trước mặt mình là một con thú hoang đáng.

Sợ vậy!

Cho dù vẻ mặt Giang Ninh bình tĩnh nhưng vẫn làm cho gã thấy khiếp sợ.

Mình dùng tên của sư phụ Diệp Tâm Hỏa tới uy hiếp Giang Ninh, nhưng Giang Ninh căn bản không có chút biểu hiện kiêng ky nào.

“Cậu có biết cấm địa Đông Hải có ý gì không?”

Diệp Cuồng vẫn không nói, chỉ là hơi thở trở nên gấp gáp, càng thêm căng thẳng bất an.

“Cho dù là sư phụ cậu Diệp Tâm Hỏa tới đây, ông ta dám làm bừa, tôi dám giết ông ta!”

Một câu nói này của Giang Ninh đã lộ ra sát khí khủng khiếp tới cực điểm, làm cho toàn thân Diệp Cuồng lạnh giá, dường như rơi trong hố băng sâu nghìn mét vậy.

“Mày…”

Diệp Cuồng muốn nói Giang Ninh quá mức cuồng vọng, nhưng gã đột nhiên không nói nên lời.

Lời nói đến bên miệng lại nghẹn không sao nói ra được.

“Tay của nhà họ La đã duỗi ra quá dài rồi.”

Giang Ninh đứng dậy, không nhìn Diệp Cuồng nữa mà xoay người rời đi.

“Bàn tay thò vào Đông Hải, vậy phải chém!”

Bóng lưng của Giang Ninh biến mất, Diệp Cuồng mới phát hiện ra cơ thể của mình đang không ngừng run rẩy!

Gã sợ hãi!

Gã tự nhiên sợ hãi một người!

Khủng hoảng này là đến từ sâu trong lòng, ngay cả bản thân gã cũng không biết vì sao mình chỉ bị Giang Ninh liếc nhìn một cái lại thành như vậy.

Bên ngoài nhà kho, anh Cẩu đi theo bên cạnh Giang Ninh.

“Đại ca, nên xử lý người này thế nào?”

Người như thế, anh Cẩu đã sớm muốn giải quyết. Người nào dám đến Đông Hải gây sự thì phải có giác ngộ sẽ chết.

“Gần đây có không ít người tràn vào tỉnh”

Giang Ninh nói: “Để cho bọn họ đánh nhau, cũng không khó nhỉ?”

Anh Cẩu vừa nghe thì đôi mắt dần dần sáng lên.

Anh ta đột nhiên phát hiện ra, dùng đầu óc để suy nghĩ vấn đề là một chuyện thật sự rất tuyệt vời.

“Không khó! Tôi biết nên làm thế nào rồi!”

Anh Cẩu lập tức đáp lời.

Tập đoàn Lâm thị muốn đứng vững ở tỉnh mà không có một môi trường trật tự và ổn định thì chắc chắn không được.

Những thế lực lớn từ phương bắc tới có ý định khống chế giới xã hội đen ở tình lại không phải là chuyện dễ dàng như vậy, ít nhất phải hỏi qua mình.

Đương nhiên, cho dù có hỏi Giang Ninh, Giang Ninh cũng sẽ không đồng ý.

Ông Phó dùng cả mạng sống của mình để mở ra lỗ thủng ở phương bắc, vậy tiếp theo nên bắt đầu kế hoạch lên phía bác dọn dẹp rồi “Chẳng ai có thể ảnh hưởng tới chuyện vợ bảo bối của †ôi gây dựng sự nghiệp được.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Ai dám giơ tay ra, tôi sẽ chặt đứt tay của người đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc