SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Biết người lân trước có ý đồ với vợ tôi cuối cùng có số phận thế nào không?”

*Tôi nghĩ cậu cũng không muốn biết đâu.”

“Anh…!”

Dương La Lâm nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chảm vào Giang Ninh, muốn thốt ra lời đe dọa gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia của Giang Ninh, anh ta lại thật sự.

nói khôñg nên lời… TN %9 Cảm giác như đañg bị một con thú hoang khủng khiếp theo dõi vậy!

Nỗi sợ này đến từ sâu trong lòng, là nỗi sợ nguyên thủy nhất!

Giang Ninh nói xong liền đứng lên, nắm tay Lâm Vũ Chân.

“Về nhà thôi, bánh ngọt ở đây chẳng ngon gì cả. Còn kém xa tài nấu nướng của mẹ chúng ta.”

Dương La Lâm nhìn thấy Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân đi thẳng, lúc này anh ta mới lóp ngóp bò từ dưới đất lên, cả người đều chật vật.

Mọi người xung quanh chỉ trỏ, xì xào bàn tán, càng làm cho Dương La Lâm buồn bực lại không cam lòng.

Bữa tiệc giao lưu này chính là để mình thể hiện sức hấp dẫn của bản thân, thu hút sự chú ý của Lâm Vũ Chân, tiện cho anh ta tiến hành bước tiếp theo.

Nhưng kết quả thì sao?

Đột nhiên xuất hiện một Giang Ninh đánh mạnh vào mặt anh ta, còn làm anh ta xấu mặt trước mặt mọi người!

“Cậu Dương! Cậu Dương, cậu không sao chứ?”

Tài xế ôm ngực chạy tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

“Bốp!

Dương La Lâm tức giận, tát mạnh vào mặt tài xế: ‘Anh muốn ông đây có sao lắm à! Khụ khụ khụ!”

Anh ta nói thêm vài câu lại ho khan không ngừng, bụng vô cùng đau đớn.

Ăn nhiều đồ như vậy, dạ dày cũng không chịu được nữa.

Dương La Lâm ôm bụng, sắc mặt khó coi, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống: “Đưa tôi đi bệnh viện rửa ruột! Nhanh! Nhanh lên!”

Ở bãi đỗ xe, Giang Ninh dắt Lâm Vũ Chân lên xe, không để ý tới chiếc Maybach số lượng có hạn ngăn cản phía trước. Hắn vào số, đạp lút chân ga, tông lõm cả cửa xe Maybach.

Rồi đánh tay lái làm một chiêu thần long vẫy đuôi, thư thả rời đi.

Lâm Vũ Chân ngồi ở vị trí ghế phụ hình như đã quá quen với cảnh tượng như vậy, không ý kiến gì.

Chiếc xe Porsche lần trước, Giang Ninh cũng nói đụng là đụng.

Hơn nữa, cô nhận ra được chiếc xe này là của Dương La Lâm, người dám có ý đồ với mình.

Người lần trước dám có ý đồ với mình hình như đã biến mất tăm rồi.

Lâm Vũ Chân nắm chéo váy, lén liếc nhìn Giang Ninh: “Chồng, anh đừng giận nhé? Em đâu để ý tới anh ta” Cô luôn mặc xác Dương La Lâm, thậm chí vẫn luôn duy trì cảnh giác.

“Giận à? Sao anh phải giận chứ?”

Giang Ninh bình tĩnh nói: “Vợ anh có sức hấp dẫn lớn, anh vui còn không kịp nữa là. Chỉ là anh không thích một vài con ruồi thôi.”

“Em cũng không thích.”

Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Nhưng làm việc thường khó tránh khỏi phải gặp mặt một vài con ruồi, phải làm thế nào được chứ?”

“Hay em không đi làm nữa, anh nuôi em đi.”

Giang Ninh quay đầu, nghiêm túc liếc nhìn Lâm Vũ Chân.

Hắn thật ra nuôi được Lâm Vũ Chân, nhưng lại không thể làm vậy, còn phải bồi dưỡng cho vợ bảo bối càng hoàn hảo hơn nữa.

“vợà”

“Sao thế?”

“Anh là một người tới ở rể, anh đã sớm nói cho em biết rồi, bác sĩ nói dạ dày của anh không tốt, chỉ có thể ăn cơm mềm, nên em cần phải nuôi anh thôi.”

Lâm Vũ Chân không nhịn được mà bật cười.

“Được rồi! Em đi làm nuôi anh! Được chưa!”

Xe BMW lao nhanh đi.

Lúc đó, trong bãi đỗ xe, tài xế của Dương La Lâm đỡ anh †a bước nhanh đến bên cạnh chiếc xe.

Nhìn chiếc xe hoàn toàn thay đổi vị trí, cửa xe còn bị lõm xuống, mặt Dương La Lâm cũng tái mét.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ nó, rốt cuộc có chuyện gì xảy rai”

Mặt tài xế cũng trắng bệch, toàn thân run rẩy. Gã cố ý đỗ ở trước xe của Giang Ninh, đánh cược hắn không dám đụng, nhưng làm sao ngờ được…

Giang Ninh hoàn toàn không quan tâm!

“Là người vừa rồi, tôi tưởng hắn không dám đụng… AI”

Tài xế còn chưa nói xong, Dương La Lâm đã đá mạnh một cái, sau đó bụng anh ta co thắt, đau tới mức phải trợn mát, lăn lộn trên mặt đất, chật vật tới cực điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc