SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Lão Triệu đã điều tra qua tất cả đối tác làm ăn của em.

Phẩm chất tính cách của Lý Long này không có vấn đề, xuất thân từ người nghèo khổ, có trách nhiệm, có lòng thông cảm, đáng để anh giúp.”

Hắn biết trong lòng Lâm Vũ Chân đầy thắc mắc.

“Trong nhà xưởng của ông ta thu nhận rất nhiều công.

nhân bị sa thải. Lần trước nhà xưởng gặp nguy cơ, ông ta bán cả nhà, cả xe của mình để phát tiền lương cho công nhãn mới vượt qua được,”

Giang Ninh cười rồi nói: “Anh đã từng nói với em rồi, người tốt thì nhất định sẽ được báo đáp.”

Ừ!

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Cô vẫn tin tưởng vào điểm này, bởi vì đó là điều Giang Ninh nói cho cô biết.

Giang Ninh đưa ra bất kỳ quyết định gì, cô đều không có ý kiến, hơn nữa còn ủng hộ tuyệt đối.

Nhưng bây giờ cô có một nghỉ ngờ.

“Chồng, anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”

Cô biết Giang Ninh có tiền. Ngay từ lúc đầu, Giang Ninh sợ cô đi làm lạnh, bắt đầu mua cho cô chiếc xe BMW, khi đó cô cho rằng Giang Ninh có khoảng một triệu.

Sau lại hắn ở ngân hàng Đông Hải chỉ gọi một cuộc điện thoại, Trưởng chỉ nhánh ngân hàng sợ đến mức đũng quần cũng suýt nữa ướt. Khi đó Lâm Vũ Chân cho rằng, Giang Ninh sợ rằng có hơn cả chục triệu!

Nhưng sau đó, Giang Ninh tặng cho đám người anh Cẩu ba mươi chiếc xe, tốn mười lăm triệu, mua xe mới cho Lâm Văn, lại tốn hơn hai triệu.

Trong túi hắn hình như biết in ra tiền, xài thế nào cũng không hết.

Càng không cần phải nói, Giang Ninh còn trực tiếp lấy công ty vốn là của Hoàng Ngọc Minh tới cho nhà họ Lâm, thành lập tập đoàn Lâm thị mới, hình như các hoạt động trong giai đoạn đầu đều là Giang Ninh bỏ tiền ra.

Ngay vừa nấy, Giang Ninh đầu tư riêng cho Lý Long một tỷ giống như người ta bỏ một đồng ra mua rau ngoài chợ vậy!

Người này… rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

“Không biết.”

Giang Ninh lắc đầu.

Hắn thật sự không biết, đối với hắn thì tiền chẳng có ý nghĩa gì. Hắn chưa bao giờ động tới tiền, cũng không có hứng thú với tiền.

“Sao anh có thể không biết được?”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, cố ý nói: “Có phải anh sợ em mê tiền của anh đúng không?”

“Anh ước gì em có thể mê tiền của anh đấy”

Giang Ninh cười một tiếng, nắm tay của Lâm Vũ Chân, kéo cô vào lòng, Lâm Vũ Chân sợ đến mức mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng liếc nhìn cửa văn phòng.

Cũng may, đóng rồi.

“Anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, nói chung chắc là đủ dùng”

Giang Ninh nghiêm túc nói.

Hắn không nói, chỉ cần hắn muốn, các ngân hàng lớn trên thế giới đều sẽ chủ động đưa tiền tới tay Giang Ninh!

Lâm Vũ Chân ồ một tiếng, lúc này mới gật đầu, nghĩ thầm Giang Ninh nhiều tiền như vậy, nhưng đều là của hắn, cũng chẳng liên quan tới mình. Cô thèm vào mà nhớ thương tiền của Giang Ninh.

Cô muốn tự mình cố gắng, muốn tự mình phấn đấu, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày vượt qua Giang Ninh!

Giang Ninh không để ý nhiều như vậy, lúc này Lâm Vũ Chân có thể ngồi trong lòng mình, cô nhóc này còn chưa kịp phản ứng đâu.

Hắn nghĩ, mình có nên lại nếm thử vị của kem không nhỉ.

“Cốc cốc cốc!”

Đột nhiên, cửa văn phòng bị người ta gõ, nghe có vẻ gấp gáp và căng thẳng.

Lâm Vũ Chân “A” một tiếng, hoảng loạn tránh khỏi lồng ngực của Giang Ninh, vội vàng chỉnh lại làn váy của mình, sắc mặt không nhịn được đã đỏ lên.

Trong lòng Giang Ninh thầm mắng một tiếng, tên khốn kiếp nào phá hỏng bầu không khí vậy?

“Ai, ai vậy?”

“Tổng giám đốc Lâm, anh Ninh! Có người tới gây sự!”

Cửa bị mở ra, Tiểu Triệu đã thò đầu vào với vẻ mặt sốt ruột: “Bảo vệ của chúng ta đều bị người ta đánh rồi!”

Loảng xoảng.

Cửa lớn bên ngoài bị người ta trực tiếp đá văng, thủy tinh trên cửa còn vỡ rơi đầy đất.

“Âm!”

“Âm!”

Hai người bảo vệ đứng ở cửa kêu lên một tiếng thảm thiết, bay thẳng tới, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Hai người tới đều cao gần hai mét, toàn thân cơ bắp.

cuồn cuộn, thoạt nhìn đầy sức mạnh khiến người ta khiếp sợ.

Da bọn họ ngăm đen, trông cứng rắn như sắt thép.

Đặc biệt là đôi mắt âm u lạnh lẽo, độc ác, nhìn không có chút cảm xúc nào!

Bình luận

Truyện đang đọc