SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Những chuyện này, mấy Dòng họ lánh đời kia không có cách nào hiểu nổi.

Núi Chung Nam.

Gia tộc Tư Mã!

Bọn họ che giấu vô cùng kín đáo, bốn phía được bao phủ bởi rừng rậm, phủ kín tòa nhà của gia tộc Tư mãn, xung quanh trông vô cùng âm trầm.

“Tư Mã Cao chết rồi!”

Người đàn ông ngồi ở đại sảnh, sắc mặt âm trầm, bàn tay dùng sức đập bộp một tiếng: “Ba ngày, mới có ngày mà đã chết rồi, không làm được chuyện gì cả.”

“Ai cũng nói vùng cấm Đông Hải đó rất đáng sợ, nhà họ Phương hao tổn không ít người, sao ngay cả miền Bắc cũng trở nên đáng sợ như vậy? Tôi còn nhớ miền Bắc năm đó…”

“Đó là năm đó, miền Bắc bây giờ không giống như vậy nữa rồi, nhà họ Lâm này thật sự quá khó lường”

“Vậy phải làm sao mới được? Lẽ nào chúng ta trực tiếp đi vào vùng cấm Đông Hải cướp quyền phổ?”

Những người khác sôi nổi mở miệng nói.

Ai cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này không chỉ gia tộc Tư Mã của anh ta phải chịu tổn hại, tổn thất mấy cao thủ, những nhà khác cũng không khá hơn là bao, đều thiệt hại nhiều cao thể, như thể, thế giới bên ngoài kia, toàn bộ đều đã bị vùng cấm Đông Hải khống chế rồi!

“Cái vị chúng ta muốn dùng để uy hiếp Đông Hải đó, e là rất khó, chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của vùng cấm Đông Hải rồi”

“Hừ, thật sự là không ngờ tới, mấy năm trôi qua, trong giới giang hồ này, còn có một nơi đáng sợ như vậy!”

Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi, Tư Mã gia chủ, Tư Mã Như không nói lời nào, chỉ là sắc mặt trầm mặc vô cùng khó coi.

Ông ta cũng biết, không chỉ là nhà Tư Mã mà mấy nhà khác cũng như vậy, những người được phái rời núi đều là những cao thủ cấp bậc đại tông sư, nhưng không có một ai sống sót trở về!

“Gia chủ, tôi cảm thấy, đây có lẽ là âm mưu của nhà họ Phương!”

Đột nhiên, trong đám người, không biết là ai hét lên một tiếng, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tư Mã Như cúi đầu liếc mắt một lượt xung quanh, ánh mắt dừng trên mặt Tư Mã Hằng đang ngồi trong góc.

“Anh nói cái gì?”

Tư Mã Như nheo mắt: “Tư Mã Hằng, anh nói đây là âm mưu của nhà họ Phương? Lẽ nào quyền phổ là giả?”

“Quyền phổ đương nhiên là thật, nhà họ Phương đã có một trang, nhưng anh ta nói trong tay cái người gọi là Giang Ninh kia còn có quyền phổ khác, có lẽ là giả”

Tư Mã Hằng đứng lên, chắp tay nói: “Đây chỉ là cái bẫy, là muốn để mấy Dòng họ lánh đời chúng ta phải chịu tổn thất mà thôi.”

“Sao lại như vậy?”

Có người hừ một tiếng, rõ ràng có chút phản cảm với Mã Tư Hằng.

Nhìn dáng vẻ tô son trát phấn của anh ta là đã thấy không đáng tin rồi, hơn nữa giọng điệu còn đầy khinh thường.

Trong dòng họ lánh đời, điều khiến người ta ghét nhất chính là dùng miệng lưỡi trơn tru, không dựa vào thực lực, tên Tư Mã Hằng này, nếu không phải nịnh nọt cho các đại trưởng lão vui thì nào có tư cách để vào đại sảnh bàn chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc