SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Lợi hại, là thật lợi hại.”

Ông nhịn không được cảm thán: “Truyền Vũ Quốc thuật của Hoa Quốc, quả thực khiến cho người xem phải cảm thán.”

“Loại năng lực này giống như trở thành bản năng, năng lực cảm giác vô cùng bén nhạy, vậy mà có thể so được với sản phẩm công nghệ cao, không thể không khiến người ta cảm thán, thán phục.”

Ông tôn sùng công nghệ cao nhất là một số vũ khí nóng, ông đã tận mắt nhìn thấy một viên đạn được b ắn ra chỉ trong chớp mắt, liền có thể giết được Vài trăm người!

Nhưng loại vũ lực nguyên thủy nhất này, bản lĩnh tay không tấc sắt tung hoành khắp mọi nơi, vẫn khiến cho người ta cảm thấy rung động.

“Thực lực đúng là rất cường đại, lấy một địch trăm chỉ sợ cũng không nhằm nhò gì.”

Đứng ở một bên đội trưởng đội vệ sĩ, nhẹ gật đầu: “Chỉ là ở Trung Đông sức lực của con người căn bản là không có chỗ để dùng.”

“Cho dù anh ta nhanh nhưng cũng không nhanh bằng đạn, cho dù có mạnh hơn cũng không mạnh băng quả bom, chiến trường hiện đại cũng không phải chiến trường tay không tấc sắt, mà là vũ khít”

Takayama quay đầu, nhìn đội trưởng đội vệ sĩ một chút, đối với lời này của anh ta, ông không tính là tán đồng nhưng cũng không có phản đối.

Lúc thế giới này thay đổi biến hóa, công phu quyền cước trăm năm trước là vũ khí lợi hại nhất trên chiến trường, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác rồi.

? Nhị nhị ngũ phật đào lục ngũ ý?

Công nghiệp hoá phát triển nhanh chóng, chuyện thăng cấp vũ khí cũng trở nên vô cùng dễ dàng.

Nhất là hoàn cảnh của Trung Đông bên kia, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung chính là loạn.

Mạng sống của con người không đáng một đồng tiền.

“Cậu nói không có sai,’ Takayama mỉm cười: “Ở trước mặt vũ khí nóng, tay không tấc sắt đúng là yếu hơn rất nhiều, căn bản là không có cách nào phản kháng, chỉ là trong mắt bọn họ dùng súng đạn là một loại hành vi hèn nhát.”

Đội trưởng đội vệ sĩ híp mắt.

“Hơn nữa chưa chắc đã giống như cậu nói, tay không tấc sắt thì không cách nào ra chiến trường, còn có người thực lực cường đại đến mức khiến người ta phải sợ hãi thán phục, cho dù cậu có vũ khí cũng sẽ bị anh ta dọa sợ, mất đi tất cả dũng khí chiến đấu!”

Đội trưởng đội vệ sĩ không nói chuyện, nhưng trên mặt rõ ràng là vẻ không phục.

Ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, anh ta đã thấy qua không biết là bao nhiêu người chết nữa.

Ở Trung Đông khu vực chiến tranh biển lửa hỗn loạn đó, có thể nói vũ khí chính là thứ quan trọng nhất mà một người có thể ỷ vào, nhưng bây giờ Takayama lại nói với anh, tay không tấc sắt cũng có thể cường đại như thế.

Anh làm sao có thể tin được đây.

Chỉ là anh không có phản bác, bởi vì phản bác cũng không có ý nghĩa, chờ đến một ngày anh sẽ khiến cho những vị cao thủ này mở to mắt mà nhìn, vũ khí mới thật sự là cường đại nhất!

Bên trên màn hình điện tử, Phương Ngân đã tiếp cận chỗ Takayama.

Nhưng trên mặt Takayama vẫn như cũ nhìn không ra có một chút khẩn †rương nào cả.

Trong mắt của ông những cao thủ này, cũng chỉ giống như những người bình thường khác ông không có cái gì phải e dè cả.

Bình luận

Truyện đang đọc