SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh không nhịn được cười ha ha.

“Anh cười cái gì? Có phải anh cảm thấy em không bằng cô ta, đúng không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Vũ Chân trề ra, càng thêm không phục nói: “Em chác chán sẽ không để cho người khác cướp anh đi đâu!”

Giang Ninh không nói gì, chỉ kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng mình.

Không đợi Lâm Vũ Chân nói gì, anh đã trực tiếp cúi đầu, bịt kín môi cô.

TA.

Lâm Vũ Chân cảm thấy đầu óc trống rỗng!

Nụ hôn này tới quá đột ngột khiến cô cũng không kịp chuẩn bị…

Hình như, cô cũng không cần chuẩn bị gì cả.

Một lúc lâu sau, Giang Ninh thả lỏng tay ra, từ mặt tới cổ của Lâm Vũ Chân đều đã đỏ bừng, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Cô cảm thấy quá xấu hổi “Được rồi, bây giờ đã đóng dấu, trên người Giang Ninh anh đã có đóng dấu của Lâm Vũ Chân em, cả đời này chính là người của em”

Vẻ mặt Giang Ninh thành thật nói: “Cô Lâm, cuộc đời này vẫn mong cô chỉ giáo nhiều hơn.”

Lâm Vũ Chân ngơ ngác nhìn Giang Ninh. Vì sao người này thậm chí tùy tiện nói vài câu tỏ tình cũng làm cho người ta cảm động như vậy chứ.

“Anh Giang”

Cô hít sâu một hơi: “Quãng đời còn lại cũng mong anh chỉ giáo nhiều hơn”

Lâm Vũ Chân xác định mình thật sự thích Giang Ninh.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí càng lúc càng khác thường. Không khí xung quanh hình như cũng đang không ngừng nóng lên.

Cảm giác hôn môi vừa rồi hình như thật sự không tệ, môi Giang Ninh cũng ngọt.

Lâm Vũ Chân nghĩ thầm.

“Reng reng reng-”

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Vũ Chân vội quay đầu lại, không dám nhìn vào ánh mắt nóng như: lửa của Giang Ninh nữa.

“Điện… điện thoại di động của em đổ chuông kìa”“

Cô vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Giang Ninh. Mình tiến vào trong lòng của Giang Ninh từ lúc nào thế?

Lâm Vũ Chân vội vàng chỉnh lại quần áo, đi tới trước bàn làm việc. Là Diệp Khinh Vũ gọi điện thoại tới.

““Khinh Vũ”

Cô vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu cũng gọi điện thoại cho tớ Giang Ninh im lặng lắng nghe, trong đầu còn đang nhớ lại mùi son thoang thoảng trên môi, hình như không ngọt bằng kem ly lần trước.

“Làm quay quảng cáo đại diện à?”

Lâm Vũ Chân suy nghĩ một lát, quay đầu hỏi Giang Ninh: “Quảng cáo đại diện của chúng ta nên quay ở đâu thì tốt hơn nhỉ?”

“Kiến Châu.”

Giang Ninh nói “Ở đó có một bãi cát, phong cảnh không tệ, rất thích hợp.”

Lâm Vũ Chân lập tức trở về nói: ‘Khinh Vũ, đi Kiến Châu, bên kia có một bãi cát rất thích hợp. Đúng lúc, chúng ta cùng ra ngoài chơi vài ngày.”

Lâm Vũ Chân cúp máy, có vẻ hơi hưng phấn.

Sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị đã được đưa ra, rất nhanh lại phải mở buổi họp báo. Trước đó, bọn họ cần phải tìm một người phát ngôn, tiến thêm một bước.

quảng cáo cho sản phẩm của bọn họ.

Có người đại diện làm ngôi sao ca nhạc nổi tiếng như Diệp Khinh Vũ, vậy còn gì thích hợp hơn thế chứ?

Hơn nữa, Lâm Vũ Chân có lòng tin, một khi sản phẩm mới của bọn họ được đưa ra thị trường, định có thể dâng lên phong trào, làm cho tập đoàn Lâm thị hoàn toàn đứng vững ở khu đông nam.

“Anh cũng đi chứ?”

Lâm Vũ Chân hỏi Giang Ninh.

“Không đi.”

Giang Ninh lắc đầu, thấy Lâm Vũ Chân hơi thất vọng thì nói tiếp: “Trừ khi, em mua một bộ áo tắm thật đẹp.”

Lâm Vũ Chân vừa định hỏi vì sao, khi nghe được những lời này của Giang Ninh thì lập tức đỏ mặt.

Mặt cô vừa rồi đỏ lên, còn chưa bớt đâu!

Cô hừ một tiếng, giả vờ không nghe thấy gì, quay lại ngồi trên ghế và cúi đầu làm việc, nhưng trong đầu trước sau vẫn muốn, không biết Giang Ninh sẽ thích kiểu dáng nào.

Giang Ninh tất nhiên sẽ đi Kiến Châu.

Tập đoàn Lâm thị tiến quân vào khu đông nam, chiến trường lại không chỉ ở Kiến Châu, một khi sản phẩm mới được đưa ra thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động.

Mà khi đó, chỉ sợ cũng sẽ có người nhảy ra gây rắc rối.

Khi tranh đoạt thị trường sẽ không bởi vì sự lương thiện của anh mà người khác lại cho anh cơ hội. Thế giới cá lớn nuốt cá bé, bất kể là ở trong giới nào thì nó vẫn là cách sinh tồn duy nhất!

Bình luận

Truyện đang đọc