SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Không thích chính là không thích, bị người ta chỉ vào mũi mắng, chẳng lẽ còn phải thưởng thức đối phương à?

Không thể nào!

Trên mặt Đàm Hưng đầy nếp nhăn nhưng nhìn nét mặt lại giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang làm ầm ï.

Giang Ninh mỉm cười, gật đầu nói: “Rất tốt, tôi còn sợ ông thích tôi quá, lần sau lại không tiện chửi ấy chứ”

Hắn nói xong liền xoay người rời di.

Đàm Hưng nhìn theo bóng lưng của Giang Ninh, miệng há ra nhưng thậm chí chẳng kịp mắng một câu, đành vung tay liên tục lắc đầu.

“Thật may không phải là con cháu của Đàm thị tôi, nếu không tôi đã bị chọc đến tức chết từ lâu rồi!”

Ông ta đi được hai bước lại hừ một tiếng: “Đến bao giờ Đàm thị tôi mới có thể xuất hiện được một thiên tài như vậy chứ…”

Đàm Hưng trở về từ đường, lập tức gọi tất cả người chịu trách nhiệm chính của tám chi mạch lớn qua *Có phải Đàm tổ muốn giữ thẳng nhóc kia lại không?”

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi! Hắn có chắp cánh cũng khó thoát được!”

“Giang Ninh sỉ nhục Đàm thị chúng ta, hôm nay nhất quyết phải đánh gãy một chân của hắn mới được!”

Một đám người Đàm thị đều đầy căm phẫn, kêu gào.

tuyệt đối không thể để cho Giang Ninh chạy thoát, cần phải nghiêm khắc giáo huấn Giang Ninh, để lấy lại uy danh của Đàm thị.

“Hắn đi rồi”

Mắt Đàm Hưng khép hờ, thản nhiên nói.

“Đi rồi à?”

Một đám người tức giận không chịu được.

“Chỉ dựa vào các người, sợ rằng không giữ được người †a đâu.”

Đàm Hưng hờ hững nói một câu, lập tức làm cho người của cả từ đường đều yên tĩnh lại, tưởng mình nghe nhầm.

Tám chi mạch lớn bọn họ có tới năm mươi, sáu mươi người, trong đó còn có cả mấy cao thủ cấp Tông Sư, càng không cần phải nói tới Đàm Hưng còn ở đây, nhiều người như vậy vẫn không giữ được Giang Ninh lại à?

Vậy Đàm thị bọn họ có thể thật sự mất mặt rồi!

“Hôm nay tôi có mấy câu muốn căn dặn các người, đặc biệt là người chịu trách nhiệm tám chỉ mạch lớn”

Vẻ mặt Đàm Hưng lập tức trở nên nghiêm túc, làm trong lòng mấy cao thủ cấp bậc Tông Sư chợt trầm xuống, cảm giác tình hình hơi khác thường, giống như Đàm Hưng căn dặn hậu sự.

“Đàm thị chúng ta huy hoàng gần hai trăm năm, ở trong trường phái cước pháp trước sau vẫn là trụ cột vững chắc, nhưng đến bây giờ đã xuống dốc”

Hắn trực tiếp thừa nhận: “Tại sao lại xuống dốc, tôi nghĩ trong lòng tất cả các người đều hiểu rõ hơn tôi”

Đàm Hưng nói dứt lời, không ít người trong đám đông thoáng biến sác kèm theo chút xấu hổ.

“Chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại nữa. Thời đại thay đổi, trách mắng các người cũng chẳng có ý nghĩa gì: Đàm Hưng thở dài: “Tôi chỉ thấy hơi khó chịu. Chờ sau khi tôi chết, ai có thể chống đỡ được ngọn cờ lớn Đàm thị này? Mười năm nữa, sau khi tôi trăm tuổi thì còn có ai biết, còn có ai có thể gọi ra tên của Thập Nhị Lộ Đàm Thoái hay không?”

Ông ta nhìn lướt qua mị đó và gàn từng chữ.

nhiệm của các người!

† lượt, tay chỉ vào mấy Tông Sư “Những chuyện này là trách “Vì danh, vì lợi, vì địa vị, hay là vì cái họ này của các người!”

Đàm Hưng cao giọng hơn: “Chỉ cần các người cảm thấy không làm thất vọng họ Đàm này, vậy Đàm Hưng tôi không có lời nào để nói!”

“Đàm tổi”

Bịch một tiếng, có người quỳ xuống và lớn tiếng nói: “Tôi thề, Đàm thị chắc chán sẽ không xuống dốc trong tay chúng tôi! Tôi dùng tính mạng ra thề!”

“Chúng tôi xin thề!”

Lại liên tục có mấy người quỳ xuống.

“Chúng tôi… sẽ dùng tính mạng của mình bảo đảm, nhất định không để cho Đàm thị xuống dốc!”

“Đàm tổ, xin hãy tin tưởng chúng tôi!”

Tất cả mọi người quỳ xuống, không ai ngờ được Đàm Hưng sẽ nói những lời đó, đây hoàn toàn là đang căn dặn hậu sự, làm cho trong lòng bọn họ cực kỳ xúc động.

Đàm Hưng mỉm cười, phất tay một cái.

“Đừng khẩn trương như vậy, tôi còn chưa muốn chết sớm đâu”

Ông ta nhìn một lượt nói: “Hi vọng các người đều nhớ tâm tư ban đầu tập võ của mình. Người giang hồ đại nghĩa hiệp khách! Bảo vệ bình an của đất nước, trừng phạt kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu, tổ tông Đàm thị chúng ta sáng lập ra Thập Nhị Lộ Đàm Thoái là vì cái gì, tôi nghĩ các người hẳn cũng nhớ rõ như tôi!”

“Cả đời đều phải nhớ kỹ!”

“Vâng!”

Tất cả mọi người cùng hô to.

Đàm Hưng khẽ gật đầu, nhìn phản ứng của nhóm người này, ông ta không biết có bao nhiêu người nghe lọt tai, lại có bao nhiêu người thật sự hiểu được tâm tư và công sức của mình.

Những điều này đều không quan trọng, cho dù chỉ có một người tỉnh ngộ, vậy tương lai của Đàm thị lại còn có cơ hội.

“Còn có một việc nữa”

Ông ta hít sâu một hơi: “Vĩnh viễn, vĩnh viên đừng bao giờ đối địch với Giang Ninh”

Bình luận

Truyện đang đọc