SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cao Á Lệ hoảng loạn thật rồi.

Đây mới là con át chủ bài nhà họ Tả và nhà họ Tô!

“Cao tiểu thư, lâu rồi không gặp”

Tả Thượng Phong chậm rãi bước đến, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh đang ngồi uống trà không thèm để ý đến gã, hơi nhíumày. — „- ‘ “Không ngờ cô còi ©ó khách nữa”

Giang Ninh nhìn gã, không nói gì.

Tim Cao Á Lệ đập thình thịch, quay đầu nhìn Giang Ninh: “Cậu không quản?”

“Tại sao phải quản”

Giang Ninh nói: “Cậu ta còn chưa cầu xin tôi”

Hắn đưa mắt sang nhìn Cao Bân hiện đang vô cùng thảm hại Nghe thấy lời của Giang Ninh, Tả Thượng Phong khinh thường cười lớn.

“Mày rất thông minh đấy, đây không phải là chuyện mày.

có thể quản được”

Dựa vào Giang Ninh mà cũng dám quản chuyện nhà họ.

Tả?

Đừng nói Giang Ninh, hiện tại cho dù nhà họ Cao ở phương Bắc có đến cũng không cản nổi ý muốn giết người của họ ngày hôm nay.

Đêm nay đã định trước nhà họ Cao phải máu chảy thành sông.

“Thật không ngờ, nhà họ Tô và nhà họ Tả lại cấu kết với nhau làm việc xấu”

Cao Á Lệ nghiến răng, cố gắng để mình giữ được sự bình tĩnh.

Đối diện với cao thủ giống như Tả Thượng Phong, cho dù là em trai Cao Bân cũng không phải là đối thủ, cô lại càng không có khả năng sẽ đánh thắng gã.

Mà hiện giờ Cao Bân hiện giờ còn đang bị hai tên quấn chân, bản thân còn khó giữ càng huống chỉ những người khác.

Nhà họ Cao thật sự xong rồi.

Cho dù Giang Ninh có muốn quản, nhưng chỉ e hắn cũng không có thực lực gì đáng kể, sáu người này quá mạnh.

“Rầm!”

Hai cây côn sát trong tay Cao Bân bị đánh bay, cậu chuyển sang dùng hai nắm đấm, điên cuồng đánh về phía hai tên kia.

Cậu thấy Tả Thượng Phong đã tiếp cận đến Cao Á Lệ liền mở miệng chửi: “Mày dám làm chị tao bị thương, tao.

lấy cái mạng mày!”

Cậu vùng vẫy định xông qua, nhưng bị hai người quấn lấy, đừng nói đến chuyện đi, cậu còn có thể sống được không đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi.

Ở Thịnh Hải, ngoài hai lão già còn chưa chết kia, vậy mà lại còn có sáu cao thủ mạnh đến vậy.

“Ha ha, tao nói rồi, đêm nay người nhà họ Cao đừng hòng ai mong chạy thoát.”

Tả Thượng Phong híp mát lại, nhìn chằm chăm vào Cao.

Á Lệ: “Mày tự ra tay hay là tao đến?”

Hắn bước đến, từng bước ép sát Cao Á Lệ, hiển nhiên là không thèm đặt Giang Ninh đang ngồi đằng kia vào mắt.

Trong mát gã, kết cục nhà họ cao đã định trước rồi, cho dù là thượng đế cũng không thể thay đổi được gì.

Cao Á Lệ rút con dao giất ở eo ra, bỗng nhiên xông về phía Tả Thượng Phong: “Chết.”

Ánh mắt cô tràn đầy sự quyết tâm!

“Bộp!”

Tả Thượng Phong cười lạnh, vung tay đoạt lấy con dao trong tay Cao Á Lệ, sau đó thuận thế tát vào mặt cô, khiến cô ngã ra đất.

“Dựa vào mày?”

Tả Thượng Phong kề con dao trong tay vào cổ Cao Á Lệ, sự sắc bén lạnh lẽo khiến cho Cao Á Lệ không dám nhúc nhích.

Chỉ cần tay Tả Thượng Phong ấn uống, là cô chết không cần nghi ngờ!

“Dừng tay!”

Mắt Cao Bân đỏ lên, người bị ăn mấy quyền, sau lưng bị thọc một dao, máu chảy không ngừng.

Cậu thấy Cao Á Lệ bị khống chế mạng khó giữ nổi thì cả người trở nên điên cuồng, nhưng cậu chỉ có thể trơ mát nhìn!

Hộ vệ nhà họ Cao sắp chết hết rồi!

“Giang Ninh! Giang Ninh!”

Cao Bân gào to, tựa như một tên dã nhân phát điên: “Tôi xin anh! Tôi xin anh! Cứu chị tôi! Nhanh cứu chị tôi!”

Giang Ninh buông chén trà, cụp mắt xuống.

“Đây là thái độ cầu xin người khác?”

“Bịch!”

Cao Bân dùng hai nắm đấm đẩy lui hai người, sau đó không tiếp tục truy kích, mà bỗng quay phắt người đối diện với Giang Ninh, trực tiếp quỳ xuống.

“Cứu chị tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc