SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Phí Hậu thấy Giang Ninh đã bắt đầu hét lên chói tai.

Ông ta phải đòi lại một cái tát trên mặt này!

Không tát Giang Ninh mười mấy cái thật đau thì ông ta không thể nuốt trôi được cơn giận trong lòng.

Lúc nào, ngay cả chó mèo nào đó cũng dám đánh mình à?

“Đứng lại! Cậu đứng lại đấy cho tôi!”

Phí Hậu lao tới và ầm lấy Giang Ninh, cười lạnh một tiếng: “Đánh tôi rồi, cậu còn muốn đi à? Hôm nay không đánh gãy chân của cậu, ông đây sẽ không để cho cậu được yên!”

Giang Ninh quay đầu, sắc mặt trầm xuống.

Cho tới bây giờ còn chưa có ai dám nói với hắn như thế đâu.

“Bỏ tay ra”

Giọng hản hơi lạnh, đặc biệt là đôi mắt kia giống như hầm băng mười nghìn năm, lập tức làm cho người ta có cảm giác như rơi vào một vực sâu.

Trong lòng Phí Hậu thầm run lên bần bật.

Ông ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thấy sợ hãi như vậy.

“Cậu… cậu còn muốn kiêu căng nữa à?”

Phí Hậu theo bản năng thả tay ra, lùi lại hai bước, vội vàng quay đầu lại kêu lên: “Chính là cậu ta! € tới đây gây sự, cũng không nhìn lại xem đây là bữa tiệc của ail”

“Các người bắt lấy cậu ta, tôi muốn tát cậu ta mấy cái.”

Phí Hậu siết chặt nắm tay, hình như đang dồn sức: “Tôi đánh xong, các người lại đánh gãy chân của cậu ra, ném ra ngoài!”

Khi mấy người vào theo nhìn thấy gương mặt của Giang Ninh, dường như không khí trên thế giới đều lập tức bị rút sạch!

Bọn họ cảm giác mình sắp nghẹt thở rồi!

Ông hoàng!

Ông hoàng của Đông Hải kia!

Ông hoàng làm cho lão đại của bọn họ chỉ mới nghe tên đã quỳ lạy đến không thể quỳ hơn được nữa!

Ông hoàng lấy sức một người trấn áp toàn bộ giới xã hội đen Thiên Hải, làm cho các thế lực của phương bắc cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh!

Ông hoàng chỉ một đấm đã giết chết cao thủ võ đạo Diệp Tâm Hỏa!

Bọn họ chưa từng gặp Giang Ninh, bởi vì không có tư cách gặp, nhưng những người này còn biết rõ về ảnh chụp của Giang Ninh và những người quan trọng bên cạnh hắn hơn cả ba mẹ của bọn họ.

Bởi vì đó là người tuyệt đối không thể trêu chọc, không thể xúc phạm, không thể có chút bất kính nào!

Nhưng bây giờ, Phí Hậu trước mắt bảo bọn họ bắt lấy Giang Ninh để ông ta tát hắn mấy cái.

Còn muốn bọn họ đánh gãy chân của Giang Ninh, ném hắn ra ngoài à?

FÚCỨC Hầu kết của mấy người chuyển động, cảm giác hai chân mình có chút run rẩy, suýt nữa thì bị dọa són ra quần.

“Đánh gãy chân tôi à?”

Giang Ninh nhìn lướt qua và hơi híp mắt lại: “Cho tới bây giờ không ai dám nói với tôi những lời như vậy cả”

Âm ầm.

Đầu mấy người lập tức nổ mạnh, trở nên trống rỗng!

“Quá kiêu ngạo!”

Phí Hậu giận dữ nói: “Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bắt cậu ta lại, đánh gãy chân của cậu ta đi!”

Mấy người làm sao dám hành động chứ.

Bọn họ như bị đinh ghim chặt xuống mặt đất, ngay cả linh hồn cũng không thể động đậy được chút nào.

“Vậy thì đánh gấy đi”

Giang Ninh đột nhiên nói.

Phí Hậu sửng sốt, hình như chưa kịp phản ứng được, Giang Ninh lại đồng ý à?

Chủ động đồng ý để cho người ta đánh gãy chân của hắn sao?

Xem ra hắn tự hiểu lấy mình, dám phản kháng thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều!

“Hừ, coi như cậu thức thời, vậy thì đánh gãy… AI”

Phí Hậu còn chưa nói xong đã bị người đá một cái từ phía sau, người ngã nhào xuống đất.

“Bắt hắn lại!”

Người dẫn đầu nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, còn vô cùng tức giận.

Suýt nữa, suýt nữa thì bọn họ đã xúc phạm tới ông hoàng này!

Cũng không cần Giang Ninh ra tay, càng không dùng đàn sói trong tay của Giang Ninh, lão đại của bọn họ sẽ lột sạch da của bọn họ trước!

“Các người, các người làm gì… A al”

Không chờ tới khi Phí Hậu đang kinh ngạc kịp phản ứng, người đàn ông dẫn đầu đã giơ tay lên, liên tục tát mười mấy cái vô cùng hung ác.

“Đánh hắn! Đánh hắn cơ mài AI! Sao các người lại… đánh tôi thết”

Bình luận

Truyện đang đọc