SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trần Hoang Đường không để ý đến bọn họ, lập tức đi đến trước mặt Giang Ninh.

“Đã lâu không gặp anh Giang Ninh” Đột nhiên, ông ta chắp tay, cung kính nói.

Chỉ một thoáng, toàn bộ không khí trong sân như ngưng đọng lại!

Lâm Vũ Chân ngây người, tưởng rằng chính mình nghe lầm, người trước mắt này vừa mới vài ngày ngắn ngủn gây náo loạn gió bão ở miền Bắc, vậy mà lúc này lại cung kính gọi chồng mình là anh Giang?

Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc cũng đều ngây người ra.

Bọn họ đều biết Trần Hoang Đường là người như thế nào, năm đó ông ta điên cuồng biết bao!

Nhưng người trước mắt cung kính như thế là ông ta sao?

Còn có những cao thủ nhà họ Tiết và nhà họ Long, giờ phút này đều bừng tỉnh, cảm thấy như vừa xuất hiện ảo giác.

“Quả nhiên ông đã trở lại” Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Sao hả, muốn giết tôi à?” Trần Hoang Đường cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám người Yến Xích Nam một cái.

“Bạn bè cũ gặp mặt, không cần phải có nhiều người ở đây như vậy chứ” Giang Ninh quay đầu, liếc nhìn đám người Hạ Lâm Bắc.

“Tiền bối, ông ta không giết được tôi đâu” Có những lời này của Giang Ninh, đám người Lâm Bắc không dám nói gì nữa.

Sức mạnh của Giang Ninh bọn họ đều hiểu rõ, còn thực lực của Trần Hoang Đường bây giờ bọn họ lại không biết, nhưng chính tai nghe được Trần Hoang Đường cung kính gọi Giang Ninh là anh Giang là họ biết ngay hai người họ đã quen biết từ trước.

“Xem ra, kiến thức của chúng tôi đúng là hạn hẹp” Hạ Lâm Bắc liếc nhìn Giang Ninh bằng một ánh mắt sâu xa, xoay người đưa đám người Yến Xích Nam rời đi: “Có việc thì gọi một tiếng là được rồi” Mấy người rời đi, chỉ còn lại Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi đó.

“Em, em có phải nên tránh đi một chút không?” Lâm Vũ Chân nhỏ giọng nói.

“Không cần đâu” Không đợi Giang Ninh mở miệng, Trần Hoang Đường đã nói thẳng.

“Cô là người phụ nữ của anh ấy, không cần phải giấu cô.

Nói rồi, Trần Hoang Đường tự rót cho mình một chén trà, uống cạn bằng một ngụm.

“Qua đêm nay, tôi sẽ chết” Một câu của ông ta khiến Lâm Vũ Chân choáng váng hồi lâu, trái tim đột nhiên phập phồng.

Người này… rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Người chết mới dễ làm việc” Giang Ninh nhàn nhạt nói.

Lâm Vũ Chân cảm thấy hình như mình nên tránh đi thì tốt hơn, cô có thể hiểu từng chữ họ nói, nhưng lại không thể nghe ra ý tứ trong đó là gì?

“Ân tình năm đó” Trần Hoang Đường móc một chiếc USB từ trong túi ra, trực tiếp ném đến trước mặt Lâm Vũ Chân: “Tôi đã trả hết rồi” Giang Ninh nhìn USB, đột nhiên nở nụ cười, ý cười sâu xa.

“Thế này là trả hết sao?”

“Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy chứ.”

Chương 1159: Tôi không có gạt ông chứ

Giang Ninh đang cười, không phải nụ cười thoải mái, càng không giống nụ cười hiền lành.

Theo như Lâm Vũ Chân thấy thì nó có một cảm giác như kẻ trục lợi vậy.

Giang Ninh đã trở thành kẻ trục lợi từ khi nào thế?

“Ân huệ năm xưa, chỉ điều này thôi, mà ông muốn trả xong rồi sao? Có hơi không giải thích được nhỉ”

Bình luận

Truyện đang đọc