SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bảy giờ, không có tin tức nào.

‘Tám giờ, cũng không có.

Chín giờ, La Vĩnh Kiền và gia chủ nhà họ Thiết có hơi đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, đã sắp không giấu được vẻ mặt nôn nóng và đầy lo lắng.

Mười giờ, vẫn sóng ÿên bể lặng.

Bọn họ tựa như vứt một quả bom vào trong nước, những.

lại không nổ, hơn nữa lại còn chìm vào trong đó, không nổi một gợn sóng.

Tống Cương cũng nhíu mày.

“Chuyện gì vậy?”

Gia chủ nhà họ Thiết không nhịn được hỏi: “Sao không có tin gì?”

“Đúng vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không chỉ chúng ta đang đợi, mà các đại gia tộc ở cả Phương Bắc này cũng đang đợi tin tức!”

Trong lòng La Vĩnh Kiền không yên, vốn đã bị đ è xuống, nhưng lúc này lại bắt đầu lan tràn, thậm chí còn bao phủ cả người ông.

Lo lắng! Sợ hãi!

Càng ngày càng mạnh!

“Các vị!”

Tống Cương nói: “Đừng nóng vội “Mười hai người, bốn người là cao thủ cấp bậc tông sư, tám người gần đạt cấp bậc tông sư, xin hỏi thực lực mạnh như vậy, ai có thể cản nổi?”

Anh ta hừ một tiếng, vẻ mặt bất mãn, kiêu căng nói: “Đừng nói đến Thịnh Hải và cái Đông Hải cỏn con, cho dù muốn càn quét một khu vực lớn cũng không phải là không thểi”

“Nhưng kết quả đâu?”

La Vĩnh Kiền gấp gáp: “Đó là Đông Hải! Là vùng đất cấm!

Không phải là nơi bình thường có thể so sánh được!”

“Nơi đó là địa lao! Là nơi ác quỷ tồn tại!”

Ông ta thực sự sợ hãi.

Trong đầu bỗng nghĩ đến lời Phó gia nói với ông, hai chân La Vĩnh Kiền nhữn ra, bộp một tiếng ngồi quỳ xuống sàn.

La Vĩnh Kiền thật sự rất sợ!

Đến giờ vẫn không có tin gì, chỉ e sẽ là tin tức bất lợi!

Ông ta thất thần quỳ dưới đất, khiến cho Tống Cương tức giận không thôi.

“La gia chủ!”

Tống Cương tức giận: “Ông như vậy..”

“Đại thiếu gia!”

Bên ngoài bỗng có người gào lên, chạy xộc vào phòng khách, mặt tái nhợt, hoảng loạn đến cùng cực.

“Chuyện gì!”

Tống Cương vội hỏi.

Thấy người anh ta phái đi dò la tin tức, anh ta cũng có hơi nôn nóng.

Lâu vậy mà còn chưa có tin gì, cho dù anh ta có tin chắc đi nữa cũng vẫn sẽ không yên lòng, nhất là thấy La Vĩnh Kiền còn đang như mất hồn, khiến anh ta cũng bắt đầu hoảng.

“Không còn!”

Thuộc hạ quỳ dưới đất, thất thanh hét lên: “Bọn họ đều không còn!”

“Bốn đại tông sư, chết ở Thịnh Hải, tám đại cao thủ, không rõ tung tích!”

Ầm ầm..

Tựa như sấm chớp giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu bốn đại gia tộc.

“Cậu nói cái gì?”

‘Tống Cương cho rằng anh ta nghe nhầm rồi: “Không thể nào! Không thể nào đâu!”

“Mất rồi! Chết hết rồi! Bốn đại tông sư đều chết ở Thịnh Hải, thi thể được phát hiện rồi, còn tám đại cao thủ không rõ tung tích, chỉ e…cũng chết cả rồi!”

Cả người Tống Cương như bị đóng tại chỗ, không thể động đậy nổi.

Mà ba vị gia chủ còn lại, sắc mặt biến đổi, không dám tin chuyện lại thành ra như vậy.

“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì!”

Mặt gia chủ nhà họ Tề đỏ lên, xông đến tóm lấy cổ áo †ên thuộc hạ: “Nói rõ cho tôi, người đến Đông Hải sao lại không rõ tung tích, cậu nói cho rõ ràng!”

“Chết hết rồi!”

“Chết rồi..”

Ngay cả gia chủ nhà họ Thiết cũng không kìm được hốt hoảng.

Không thể nào.

Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là như vậy.

Mười hai cao thủ!

Ba đại cao thủ chết ở Đông Hải, ông ta còn có thể chấp nhận, dẫu sao Đông Hải không phải là nơi ông ta muốn có, tám người chết thì chết, tổn thất không lớn lắm.

Nhưng bốn vị cao thủ cấp bậc tông sư thì sao?

Đó là bốn tông sư cơ mà!

Lúc đầu Tàn Kiếm quậy Phương Bắc đến máu tanh ngập.

trời, lúc đó ông ta còn kém cấp bậc tông sư một chút, mà bây giờ bốn người là cao thủ cấp bậc tông sư đích thực, đầy uy tín!

Nhưng…ại chết như vậy?

Trong một đêm, chết ở Thịnh Hải?

Ngay cả bọt sóng cũng không nổi lên!

Bình luận

Truyện đang đọc