SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ông ta vừa dứt lời, những người có mặt trong từ đường đều vô cùng kinh ngạc Đàm tổ muốn đích thân ra tay?

Đùa kiểu gì vậy!

Lấy địa vị của Đàm Hưng trong chốn giang hồ, chỉ cần một câu nói của ông ta thì mấy trăm con cháu Đàm thị cũng có thể san bãng Đông Hải!

Càng không cần phải nói, ông ta kêu gọi một tiếng, tất cả người của trường phái Bắc Thoái đều sẽ hưởng ứng.

Đâu cần Đàm Hưng phải tự mình ra tay chứ?

Chỉ là một kẻ dám dùng thủ đoạn thấp hèn bẩn thỉu thì không có tư cách để cho Đàm Hưng tự mình ra tay!

Người đại diện của mấy chỉ mạch liếc nhìn nhau và muốn khuyên can, Đàm Hưng đã xua tay.

“Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy. Tất cả đều lui ra đi”

“Vâng, Đàm tổ”

Thoắt cái, từ đường lại trở nên yên tĩnh.

Đàm Hưng ngồi ở trên ghế đàn hương, dáng vẻ tóc bạc.

râu dài của một cao nhân, trên người quần áo luyện công nhẹ nhàng không hề có một nếp nhăn.

“Đàm thị tôi đã lâu rồi không đi lại trên giang hồ nữa”

Con mát mờ đục của ông ta chợt sáng lên: “Giang hồ này tan rã, nhưng khí chất giang hồ lại không biến mất”

Không cần nói thứ khác, chỉ cần có ông ta ở đây, cho dù là gia tộc lớn ở phương bắc cũng không ai dám ra tay với người Đàm thị, huống gì là một cao thủ chỉ đạt đến cấp Tông Sư?

Nhưng người Đông Hải kia không chỉ ra tay, hơn nữa còn dùng thủ đoạn thấp kém, bằng không sao có thể một lần duy nhất gi ết chết bốn gã cao thủ cấp Tông Sư!

Người khác thì ông ta mặc kệ, nhưng không cho phép.

khiêu khích Đàm thị!

Rất nhanh đã có người truyền lời Đàm Hưng nói tới Đông Hải.

Đông Hải có chút biến động nhỏ đều sẽ làm cho những gia tộc lớn phương bác cảnh giác.

Bọn họ không ngờ Đàm thị lại lên tiếng.

Huyết mạch giang hồ đáng sợ như vậy, muốn người đứng phía sau Đông Hải tự tới cửa chịu đòn nhận tội à?

Ai lại dám không đi?

Đó là đắc tội cả Đàm thị đấy.

Không nói Đàm thị bây giờ có bao nhiêu người, có quan hệ chặt chẽ với gia tộc lớn ở phương bắc, chỉ cần cái tên Đàm thị này thôi cũng đã có ý nghĩa không dễ trêu chọc vào rồi!

Lần này, Đông Hải không phải đối mặt với một gia tộc họ lớn, cũng không phải đối mặt với một cao thủ cấp Tông Sư, mà là đối mặt với một môn phái giang hồ, thậm chí có thể là cả trường phái Bắc Thoái!

Nếu Giang Ninh đi tới Bắc Sơn, chịu đòn nhận tội với Đàm thị, vậy cái tên vùng đất cấm Đông Hải cũng tự sụp.

đổ.

Mà nếu hắn không đi, vậy Đàm Hưng sẽ tự mình ra tay!

Tất cả mọi người đều chú ý tới phản ứng của Đông Hải.

Quản gia Triệu tìm kiếm tất cả tin tức tình báo liên quan tới Đàm thị, càng xem càng thấy Đàm thị này không đơn giản.

Ông ta mang theo tất cả tin tức đến trước mặt Giang Ninh.

“Tới với khí thế hung hãn”

Quản gia Triệu nói: “Cậu Giang bảo tôi để ý những người trong giang hồ cũ, tôi đặc biệt điều tra về Đàm thị này, thấy thật sự không đơn giản.”

“Không giống với những gia tộc họ lớn ở phía bác, cả Đàm thị này chính là một gia tộc lớn, mặc dù không ở phương bắc, ở ngoài giới xã hội đen quả thật không có ảnh hưởng gì, nhưng cao thủ xuất hiện vô số, còn là đối tượng được rất nhiều gia tộc lớn vẫn muốn lôi kéo.”

Tất nhiên Giang Ninh biết điều đó.

Trên người con cháu của môn phái giang hồ Đàm thị này vẫn còn giữ lại khí chất giang hồ, căn bản không muốn vào đời đi làm chuyện tranh đấu vì danh lợi.

Bọn họ còn nhiều lần yêu cầu con cháu của mình không được phép sống vì danh lợi.

Còn có rất nhiều người giang hồ cũ giống như Diệp Sơn – ba của Diệp Khinh Vũ lại sống cuộc sống giống như một người bình thường, không dưới tình huống đặc biệt thì thậm chí mặt đối mặt cũng không phát hiện ra ông ta là một cao thủ đáng sợ.

Chỉ sợ kẻ làm cho gia tộc họ lớn vì danh lợi như Đàm Phong cũng là ngoại tộc trong Đàm thị.

“Dùng thủ đoạn bẩn thỉu mới giết được Đàm Phong à?”

Giang Ninh hơi bưồn cười.

Hán còn nhớ mình chỉ dùng một quyền đã gi ết chết Đàm Phong.

Cho dù Đàm Phong đạt tới thực lực cấp Tông Sư, nhưng nhiều lắm cũng chỉ được xem như vừa đạt được cấp này, giữa Tông Sư với nhau cũng có sự chênh lệch thực lực cực lớn.

“Đàm Hưng – lão tổ Đàm thị đã nói, trong vòng ba ngày cậu Giang phải chủ động đến Bắc Sơn để chịu đòn nhận tội, nếu không ông ta sẽ đích thân tới Đông Hải một chuyến”

Đây rõ ràng là uy hiếp!

Đàm Hưng là thần thánh phương nào chứ?

Đó là người có danh tiếng cực lớn trong cả trường phái Bắc Thoái!

Sợ rằng ông ta tới Đông Hải sẽ khiến Đông Hải phải chấn động!

“Theo tôi điều tra, từ trước đến nay Đàm Hưng này.

không hài lòng về Đàm Phong, thậm chí còn muốn tự tay đánh gã tàn phế. Chỉ sợ ông ta muốn mượn cơ hội này để tạo dựng lại uy danh Đàm thị của ông ta thôi”

Quản gia Triệu phân tích.

“Không sao.”

Giang Ninh tùy ý nói: “Ông ta muốn đến, vậy thì đến đi.”

“Phong cảnh Đông Hải không tồi, có thể ông ta chỉ lớn tuổi nên muốn nhân lúc còn chưa chết, nhìn thế giới bên ngoài thêm một chút mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc