SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lưu Hồng biến sắc. Người ông ta chờ không phải là người trước mắt này.

“Nghiêm Tam Sử đâu?”

Ông ta run giọng hỏi.

“Ông không có tư cách biết”

Giọng người đàn ông đeo mặt nạ kia nặng nề như tiếng pháo trầm, nghe nhệ lại có thể làm-màng tai người ta chấn động tới mức đau đớn.

“Ông…

Lưu Hồng run giọng nói, hình như hơi sợ người trước mắt này.

*Tôi tìm Nghiêm Tam Sử chứ không phải ông, không phải là…”

Ông ta không muốn nhiều lời, xoay người muốn trốn lại nghe vù một tiếng, lối đi đã bị chặn lại “Ông muốn làm gì?!”

Lưu Hồng kêu to.

Nhưng trong rừng trúc hẻo lánh này, ông ta có la tới rách họng cũng chắng ai có thể nghe được.

“Giết ông!”

Người đeo mặt nạ không nhiều lời vô ích nữa, bàn tay.

đột nhiên rạch một cái, phụt một tiếng.

Lưu Hồng lập tức trợn trừng mắt, hai tay ôm chặt cổ họng của mình nhưng máu vẫn bản qua kế tay!

“Aa..Ẳ Cơ thể ông ta run rẩy rồi lùi lại hai bước, hơi thở càng †hêm gấp gáp, ông ta muốn nói chuyện nhưng không nói nổi một câu.

“Kẻ phản bội, đáng chết!”

Người đeo mặt nạ còn chẳng thèm liếc ông ta lấy một cái, thân hình lóe lên đã biến mất ở trong rừng trúc.

Lưu Hồng lùi lại mấy bước lại không đứng vững nổi nữa, liền ngã ngồi dưới đất, toàn thân co giật, cổ họng nứt ra một khe hở, không biết do binh khí gì cắt qua mà lại mảnh như sợi chỉ!

Máu phun ra ngoài, lập tức nhuộm đỏ mặt đất…

“Tôi, tôi không… Tôi… tôi không phải là người của nhà họ.

Long…”

Môi Lưu Hồng run rẩy, hai mắt trợn trừng, trên mặt mất đi sắc máu, dần dần không còn tiếng động gì nữa.

Lúc đó.

Vẫn là viện nhỏ ở vùng ngoại thành kia.

Ngoài tấm mành cuộn của đình trà là một người đang quỳ một gối, đó chính là người đeo mặt nạ vừa giết Lưu Hồng!

“Chủ thượng, không rõ tung tích của Nghiêm Tam Sử”

“Tôi đã liên hệ với hắn nhiều lần nhưng hắn trước sau không trả lời lại. Chủ thượng, ngài không thể lại dung túng cho hắn ta nữa”

Người đeo mặt nạ lập tức cúi đầu, cung kính nói.

“Nghiêm Tam Sử luôn làm việc theo cách này, muốn tìm hắn lại không dễ dàng”

Người sau tấm mành cuộn thản nhiên cười: “Truyền nhân của Hình Ý Quyền, đến thế hệ này của hắn chính là tuyệt thế, hắn muốn nhiều thứ hơn cậu nhiều”

Người quỳ ở bên ngoài không nói gì.

Con mắt dưới tấm mặt nạ đầy vẻ tối tăm.

“Mọi người đều vì cùng một vật, chẳng qua có người theo đuổi được sâu hơn, có người cạn chút. Bất kể thế nào, thứ các người muốn, tôi đều có thể cho. Về phần các người có hai lòng không, có ý tưởng nào khác không, tôi không quan tâm.”

Giọng điệu của chủ thượng nghe qua thì rất bình tĩnh, không hề có chút tức giận hoặc phẫn nộ nào.

Nhưng trong tai người đeo mặt nạ, điều này lại có một ý hoàn toàn khác!

“Bịch!”

Gã ta lập tức quỳ hai gối xuống và cung kính dập đầu, ánh mắt càng lúc càng sáng ngời.

“Thuộc hạ đáng chết!”

“Ồ, sao cậu lại đáng chết?”

Giọng điệu của chủ thượng vẫn bình thản, còn muốn.

bình thản hơn cả nước trà.

“Tôi… Tôi có tâm tư riêng!”

“Thật không? Vậy cậu có tâm tư riêng gì?”

Hầu kết người đeo mặt nạ giật giật, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bóng người phía sau tấm mành cuộn, đột nhiên siết chặt nắm đấm.

‘Vù, chân gã ta điểm nhẹ, toàn thân giống như một mũi tên lập tức b ắn ra ngoài!

Vèol Tốc độ rất nhanh!

Ít nhất là một vị cao thủ cấp Tông Sư mạnh!

“Tâm tư của t ông!”

chính là giết ông! Thay thế vị trí của Khí tức cuồng bạo lập tức được phát ra, người đeo mặt nạ giống như tia sét nổ mạnh, nắm đấm mạnh mẽ, trực tiếp, ra tay chính là sát chiêu, liên tục gây ra tiếng nổ trong không khí, xông về phía tấm mành cuộn!

Bình luận

Truyện đang đọc