SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tất nhiên, xét về mức độ phát triển mà nói, đương nhiên không giống nhau.

Nhưng đối với giới giang hồ ảm đạm, đây đã là một dịp trọng đại rầm rộ mà trước nay chưa từng có!

Đại hội võ lâm hiện đại hóa được bộc lộ dưới đèn chiếu, truyền hình, truyền thông và các trang tin tức lớn đều dồn dập đưa tin.

Điều này sẽ làm cho nhiều người hiểu hơn về văn hóa võ thuật và để nhiều người biết rằng những điều này đã từng tồn tại huy hoàng như thế nào.

Ai đó đã từng nói rằng sự phát triển của một xã hội không chỉ là sự phát triển về kinh tế, mà còn là sự phát triển về tinh thần.

Mà sự phát triển của tinh thần đòi hỏi phải đổi mới văn hóa, đòi hỏi tinh thần và thể lực cường tráng để tinh thần của con người được nâng cao.

Thành phố Đông Hải ngày càng náo nhiệt.

Giang Ninh trái lại không để ý mấy chỉ tiết đó, những chuyện này hiện tại không cần anh tự mình làm.

Đàm Hưng rất nóng lòng muốn tự tay làm những việc này.

Nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc, Đàm Hưng tràn đầy cảm xúc.

Đặc biệt là một vài người lớn tuổi trong giới giang hồ, các cao thủ võ thuật cổ truyền, thậm chí đã sớm rút lui khỏi giới giang hồ, nhưng lần này, họ đều mang theo con cháu của mình tới.

Quyền cước chưởng pháp, mười tám hạng vũ khí, thật là khiến người ta hoa mắt!

Ông ta không ngờ trên đời này lại gặp cảnh trăm hoa đua nở như vậy.

Mấy ông lão, càng nói chuyện càng cảm động, càng nói chuyện càng cảm phục Giang Ninh.

Ai có thể ngờ rằng một thanh niên tuổi còn trẻ có thể làm được chuyện này, hơn nữa còn tiếp tục thúc đẩy sự phát triển của nó.

Không cần Giang Ninh nói, những người lớn tuổi này đều xung phong tình nguyện giúp đỡ.

Đại hội võ lâm đã bắt đầu!

Đàm Hưng đã đặt ra các quy tắc!

Không được làm hại người khác một cách ác ý.

Đây là luận võ, không phải một cuộc chiến.

Giang Ninh mang theo Lâm Vũ Chân và những người khác ngồi trong khán phòng, sân vận động có sức chứa hàng chục nghìn người và hầu như ngày nào cũng đều chật kín.

Một tấm vé quả thật rất khó tìm!

“Nhanh lên, nhanh lên! Bắt đầu rồi!” Tô Vân lại lẻn từ tỉnh thành trở về.

Nếu không phải cô ấy có điểm số cực kì tốt, gần như có thể tốt nghiệp sớm, Giang Ninh thật sự muốn một cước đá văng cô ấy trở về.

“Anh rể, đây đều là cao thủ hả?” Tô Vân tò mò hỏi: “Anh không biết đâu, tỉnh thành bên kia đều đang truyền ầm lên, bạn cùng phòng của em đều muốn đến xem xeml” Nói xong, cô ấy nhướng mày, ý tứ không thể rõ ràng hơn, có thể xin Giang Ninh một ít vé được không.

“Hôm nay, đây đều là các môn phái. Vợ à, em có thể quan sát một chú Giang Ninh mặc kệ Tô Vân.

Anh nhìn Lâm Vũ Chân: “Em xem có thích cái gì không, nói với anh, anh sẽ dạy cho em” Gần đây, Lâm Vũ Chân quả thật cũng muốn học một số kỹ năng quyền cước từ anh, nhưng cực đạo quyền của anh quá bá đạo, không phù hợp với Lâm Vũ Chân.

Bình luận

Truyện đang đọc