SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lần thứ nhất, Giang Ninh là vì đại cục!

Bây giờ thế cục đã hình thành, hơn nữa đối với Giang Ninh mà nói, quan trọng nhất bây giờ chính là Lâm Vũ Chân, chính là Lâm thị.

Ai muốn thương tổn Lâm Vũ Chân, ai muốn đối phó với Lâm thị, phá hư giấc mơ của Lâm Vũ Chân, thì người đó chính là kẻ địch của Giang Ninh!

Đối với kẻ địch, xưa nay Giang Ninh không hề nể tình!

“Cho nên hiện tại, Phương Ngân không phải là chuyện gì quan trọng, chỉ cần có được quyền phổ thì có thể giải được bí mật, nguyện vọng của sư phụ †ôi coi như xong,”

Giang Ninh gật đầu: “Bây giờ chuyện càng quan trọng hơn chính là sự phát triển của Lâm thị.”

“Chị dâu cậu có một ước mơ, tôi nghĩ chắc là cậu cũng biết, sự lương thiện của cô ấy không nên chỉ có một mình tôi cảm nhận được.”

A Phi gật đầu.

Anh biết rất rõ.

Lúc trước nếu không có Lâm Vũ Chân, Giang Ninh đã sớm chết, cũng sẽ không có chiến thần Phương Đông như bây giờ.

Sự lương thiện và tốt đẹp của Lâm Vũ Chân giống như ánh sáng trong đêm tối, có thể mang đến ánh sáng cho rất nhiều người, mang đến ấm áp chiếu sáng con đường phía trước.

Mà bây giờ Giang Ninh muốn làm nhất, chính là bảo vệ ước mơ của cô thật cẩn thận, để ước mơ của cô có thể trở thành hiện thực tỏa sáng trên bầu trời.

“Đại ca, kỳ thật có đôi khi tôi cảm thấy rất ghen tị với anh,”

? Nhị theo nhiễm ý hầu theo bế lục?

A Phi cười một tiếng: “Có thể gặp được một cô gái tốt như chị dâu, cô ấy thay đổi anh, anh cũng thay đổi cô ấy.”

Thúc đẩy giúp đỡ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau, không biết bọn họ đã khiến bao nhiêu người ghen tị.

“Vậy còn cậu?”

Giang Ninh nói: “Tìm được chưa.”

“Có lẽ đi.”

A Phi nhếch miệng giống như không muốn đem chủ đề chuyển lên người mình.

Lời anh còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Giang Ninh và A Phi, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, không hề do dự trực tiếp đứng lên, đi ra bên ngoài.

“Giao đồ vật ra đây!”

Ở một bên, trong văn phòng làm việc đám người Tiểu Triệu đang chuẩn bị công tác thành lập bộ phận khoa học kỹ thuật mới, thì đột nhiên cửa phòng bị người ta thô bạo đá văng.

Người dẫn đầu vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tiểu Triệu, trong con ngươi tràn đầy sát khí: “Đồ vật của Lý thị, các người không thể mang đi.”

“Hoặc là giao đồ vật ra đây, hoặc là để mạng sống ở lại!”

“Các người là ail”

Tiểu Triệu không hổ là người đã gặp qua cảnh tượng hoành tráng, không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại nhẹ giọng quát: “Nơi này là chỗ nào, các người đến cũng không hỏi thăm một chút!”

Bình luận

Truyện đang đọc