SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Muốn bao nhiêu!”

Bên kia không có nhiều kiên nhân như nhế, nói thẳng.

“Thêm ba chục triệu đi, tôi bảo đảm buổi tối không ai trong bọn họ có thể tới tham gia cuộc họp đúng giờ. Tới lúc đó, các người có thể đẩy trách nhiệm sang cho bọn họ rồi.”

Phác Đại Thành cúp máy, ý cười trên mặt dần tắt rồi biến mất.

“A Tây.”

Anh ta hét lên một tiếng, một người đàn ông mặc vest cao to lập tức đi tới trước mặt anh ta, mặt đầy vẻ cung kính: “Anh đưa vài người đi một chuyến tới khách sạn, giết… cái người thân thủ tốt đó đi.”

Nói ra có vẻ giống như muốn giết một con gà, bộ dạng hời hợt, như thể vốn không coi một mạng đó là mạng người.

“Còn về những nhân viên còn lại của Lâm thị.”

Anh ta sờ cằm, nhìn vài bức ảnh trong điện thoại, ánh mắt rơi vào tấm ảnh kia của Tiểu Triệu. “Bắt lấy người phát huy giá trị lớn nhất của bọn họ đi, gần đây chuồng heo bên kia đang thiếu ít gương mặt mới.”

Khách sạn.

Mọi người đã sẵn sàng.

Cuộc họp buổi tối rất quan trọng, đây không chỉ là đàm phán mà còn là một kiểu thái độ.

Lâm thị muốn tiến vào thị trường Đông Hàn, vậy có sự chuẩn bị này thì chắc chắn làm được.

Hơn nữa Lý thị đã đồng ý sẽ hỗ trợ đầy đủ, đây chỉ nói miệng, nhưng mục tiêu của Tiểu Triệu bọn họ chính là muốn làm cho những lời đồng ý bằng miệng sẽ thành thật trên giấy tờ.

Giấy trắng mực đen ở đó thì dù là Lý thị cũng chỉ có thể nhận.

“Mục đích của chúng ta chỉ có một, chính là biến những lời thỏa thuận miệng trở thành thật trên hợp đồng.”

Trước khi xuất phát Tiểu Triệu nhắc nhở mọi người lần nữa: “Chúng ta phải tranh thủ mỗi một câu nói hứa hẹn của Lý Văn Sinh, đã rõ chưa”

“Đây là nhiệm vụ giám đốc Lâm với anh Ninh giao cho tôi, chỉ được thành công, không được thất bại!”

“Vâng!”

Mọi người đồng loạt hô lên.

Khi họ chuẩn bị đi ra thì A Phi nhìn Tiểu Triệu, khẽ gật đầu.

Người con gái này cũng coi như nghe lời, ăn mặc đúng mực, không quá lố.

“Đi thôi.”

Cô ấy nhìn A Phi, anh ta gật đầu.

Bây giờ đi vẫn còn dư thời gian, tới sớm để không bị chậm trễ việc gì.

Anh ta rất rõ, Tiểu Triệu làm việc rất nghiêm túc.

Cả nhóm lập tức xuống dưới, đi tới Lý thị.

Lúc này, trong đám người ra vào dưới lầu đột nhiên có người hét lên.

“Ví tiền của tôi đâu? Ví tiền của tôi bị trộm rồi!”

Một tiếng hét, nhân viên của khách sạn vội vàng tiến lên hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc