SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đáng lẽ ông nên nghĩ đến từ trước, rằng cả nhà Lâm Văn làm sao có thể cam tâm được, bao nhiêu năm nay sống cuộc sống nghèo khổ, sao chúng có thể cam tâm cho được.

Sợ là chúng đã nhắm vào nhà họ Lâm từ lâu rồi, không biết âm thầm làm bao nhiêu chuyện tổn hại đến lợi ích của Nhà họ Lâm, đám súc sinh này! “Lâm Vũ Chân nói rồi, nhà chúng là nhà chúng, không còn chút liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng ta nữa” Lâm Cường tức giận nói: “Đám ong tay áo này, ban đầu con thật sự mù rồi, lại cho chúng cơ hội!” Lâm Tiêu không nói chuyện, chỉ thở dốc, tránh để bản thân tức đến ngất xỉu.

Qua một lúc, ông mới thở đều đều lại, nhìn Lâm Cường.

mà hai mắt đỏ lên, thất vọng tức giận, hận không thể tát Lâm Cường một cái, đến sản nghiệp của nhà họ Lâm cũng không trông chừng nổi.

Nhưng nhìn thấy tơ máu trong mắt và khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Cường, ông lại không nỡ ra tay.

“Lúc trước chết nó!” lúc đứa khốn nạn đó ra đời, ba nên dìm Lâm Tiêu nám chặt nắm đấm, tức giận gầm lên.

Ông hít một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Chuyện đã như vậy thì có nói gì cũng không có tác dụng.

“Hừ, dù bị chúng cướp đi thì chúng ta cũng phải lấy về!” Lâm Tiêu nói: “Lâm Cường, con nghe rõ đây, không cần biết trả giá thế nào cũng phải khiến chúng hối hận, hiểu rồi chứ?” “Dại” Lâm Cường nghiêm túc gật đầu.

Ông do dự một lát:“Còn có một chuyện, ba, con không biết có nên nói hay không” “Nói!” Không lẽ còn có chuyện tệ hơn chuyện này? Lâm Tiêu sắp tức điên rồi.

“Ngày mai, cả nhà Lâm Văn muốn thành lập Lâm thị mới, còn mời con đi tham dự” Mặt Lâm Cường đỏ nhừ, lại càng thêm tức giận.

“Lâm thị mới?” Huyết áp Lâm Tiêu vừa ổn định lại lập tức lại tăng lên.

Hai mắt ông tối lại, ông kêu to một tiếng rồi mặt đỏ nhừ lên, miệng phun ra một búng máu tươi, tức đến ngất xỉu, người ngã thẳng xuống đất! “Bai Bal” Lâm Cường cực kỳ hoảng sợ, lập tức bế Lâm Tiêu lên: “Người đâu! Mau gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu!” Mấy người lập tức chạy vào giúp đỡ, ai cũng không chú ý đến khóe miệng của Lâm Cường lóe lên một tia nham hiểm.

Xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến chở Lâm Tiêu đi.

Lâm Cường đi theo cả đoạn đường, nắm chặt tay của Lâm Tiêu, mặt đầy lo lắng.

“Ba, ba đừng lo! Sẽ không sao đâu, ba nhất định sẽ không sao đâu!” Khóe miệng Lâm Tiêu hơi méo đi, nói chuyện không rõ ràng, tay chân run rẩy rất dữ dội, muốn nói cái gì nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói ra được.

Lâm Tiêu đột quy rồi.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Lâm Văn, ông chỉ lắc đầu không nói gì.

Lâm Vũ Chân và Tô Mai cũng không nói gì, tất cả chuyện của nhà họ Lâm đều không liên quan đến họ nữa rồi.

Trong mắt Lâm Tiêu, gia đình họ đã không phải người của nhà họ Lâm từ lâu rồi.

Sáng hôm sau, Lâm Văn thức dậy rồi cạo râu, sấy khô tóc.

Mặc đồ tây, cà vạt và giày da mới.

Tô Mai đích thân thắt cà vạt giúp Lâm Văn, nhìn ông chồng đẹp trai trước mặt, mắt bà hơi đỏ lên.

Không biết bao nhiêu năm rồi không được thấy Lâm Văn sáng láng như thế này.

“Vợ, anh nhất định sẽ cố gắng, để hai mẹ con em sống ngày tháng tốt đẹp” Lâm Văn trịnh trọng nói.

Tô Mai gật đầu thật mạnh: “Em biết, em vẫn luôn tin anh” Giang Ninh lái xe đưa cả nhà đến công ty.

Tối qua Hoàng Ngọc Minh đã sắp xếp người, đổi mấy chữ lớn tập đoàn Hoàng thị thành tập đoàn Lâm thị, còn mời người đến tu sửa trang trí lại phòng làm việc.

Lúc này tất cả nhân viên của công ty đều ở dưới sảnh lớn đợi, đợi chủ tịch và tổng giám đốc mới đến.

Ai cũng không ngờ công ty này lại đổi chủ trong một đêm, họ càng không ngờ tất cả thứ này còn là Hoàng Ngọc Minh đích thân làm.

Giang Ninh dừng xe ở cửa, Hoàng Ngọc Minh lập tức lên trước, lấy xe lăn từ trong cốp xe ra đưa đến trước cửa.

“Ba, con đỡ ba” Giang Ninh đỡ Lâm Văn ngồi lên xe lăn, Hoàng Ngọc Minh cẩn thận cầm chắc xe lăn, thấy Lâm Văn ngồi xong rồi mới nhẹ nhàng đẩy đi.

“Sếp Lâm, mọi người đều đang đợi ông ” Hoàng Ngọc Minh cười nói.

“Cảm ơn!” Lâm Văn nghiêm túc nói.

Ông không biết tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng ông biết Giang Ninh nói với ông không vấn đề gì, vậy thì nhất định là không vấn đề gì.

Đây sợ là cơ hội duy nhất trong cuộc đời để ông có thể chứng minh bản thân, cho nên, ông rất trân trọng nó.

Bình luận

Truyện đang đọc