SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cô bé không nói gì thật mà.

Cái gì mà truyền kỳ của tỉnh chứ? Cô bé chỉ đùa với đám người anh Cẩu một chút thôi, làm sao dám dùng danh hiệu này đi nói linh tinh khắp nơi được.

“Anh rể… em… em không nói mài”

“Em đâu không nghe lời anh đâu;Vềsau chuyện gì em cũng nghe theo anh hết, em xin anh đừng mách ba mẹ em mà, được không ạ?”

Tô Vân uất ức, níu tay Giang Ninh lắc, mắt cũng sắp đỏ hoe rồi “Em bảo đảm!”

Giang Ninh hừ một tiếng, quay đầu nhìn cô sẽ nghe lời à?2”

“Vâng!”

Tô Vân gật đầu như trống bỏi.

“Nể tình em vẫn tính là ngoan ngoãn, anh cho em một cơ hội để hối cải sửa sai”

Giang Ninh khẽ gật đầu: “Nếu em lại không nghe lời, vậy đừng trách anh mách ba mẹ em đấy”

“Em bảo đảm sẽ nghe lời anh rể mài”

Trên gương mặt Tô Vân đầy vẻ uất ức.

Thấy Giang Ninh không định mách nữa, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy đi, chỉ sợ Giang Ninh sẽ đổi ý.

Cao Á Lệ ngồi bên cạnh cố nhịn cười, thật khó tưởng.

tượng được rằng người đàn ông tối hôm qua giống như: Sát Thần, chém giết bốn cao thủ cấp Tông Sư, dũng mãnh chẳng khác nào chém dưa thái rau lại có một vẻ tinh quái như thế này.

“Anh Giang sẽ dọa Tô Vân mất”

Cao Á Lệ nói.

“Yên tâm, cô bé này to gan lắm, không bị dọa đâu”

Giang Ninh nói: “Nhưng danh hiệu truyền kỳ tỉnh của con bé thật ra có thể sử dụng”

Cả Cao Bân – truyền kỳ Thịnh Hải nữa, không ai biết hai truyền kỳ lớn này rốt cuộc là ai, càng không biết lai lịch và thực lực thật sự của bọn họ, thật ra vẫn có chút tác dụng để lừa người.

“Hoàng Ngọc Minh gọi điện thoại tới, cuộc phản kích…

bắt đầu rồi”“

Giang Ninh quay đầu, liếc nhìn chị em Cao Á Lệ Thịnh Hải này có không ít sản nghiệp của bốn gia tộc lớn, danh sách đều đã giao cho các người. Chuyện sau đó không cần tôi nói chứ”

“Anh Giang yên tâm.”

Cao Bân chắp tay nói: “Chúng tôi nhất định sẽ cho bọn họ một bài học sâu sắc!”

Giang Ninh khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Hắn không có hứng thú can thiệp vào những chuyện nhỏ nhặt này. Bên kia, Hoàng Ngọc Minh sẽ dẫn theo đám người anh Cẩu nhổ sạch sản nghiệp của bốn gia tộc lớn ở các nơi trong cả nướ!

c Mà Thịnh Hải này lại giao cho chị em Cao Á Lệ.

Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trở lại khách sạn, thấy Lâm Vũ Chân vẫn đang cúi đầu bên bàn làm việc để ký tài liệu, trên bàn đã chất đống như ngọn núi nhỏ vậy.

“Vợ à, nghỉ ngơi một lát đi”

Giang Ninh đi vào phòng, hai tay giấu sau lưng, vẻ mặt hơi thần bí.

“Còn mấy tập tài liệu nữa, em muốn đích thân xét duyệt một chút. Sau khi bàn xong mấy dự án này, chắc hẳn có †hể mở ra nguồn tiêu thụ cho sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị”

Lâm Vũ Chân cũng không quay đầu lại.

Nhưng đột nhiên, dường như cô ngửi thấy mùi gì đó, cái mũi nhỏ hít hít rồi quay đầu nhìn Giang Ninh.

“Anh giấu gì sau lưng thế?”

Cô lập tức đứng lên, trên gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nhảy đến trước mặt Giang Ninh rồi giơ tay lấy: “Anh cho em xem nào!”

“Em nhắm mắt lại trước đã”

Giang Ninh cản cô, giả vờ thần bí nói.

“Dạ?

Lâm Vũ Chân cán môi, trong mát có tia sáng rồi ngoan ngoãn gật đầu nhắm mắt lại.

Lúc lại mở mắt ra, trước mắt cô là một bó hoa hồng đỏ với mùi thơm thoang thoảng như thấm vào ruột gan.

Mắt cô sáng lên!

“Tặng vợ đấy”

Giang Ninh dùng hai tay đưa bó hoa cho Lâm Vũ Chân: “Em đã rất vất vả để kiếm tiền nuôi anh.”

Lâm Vũ Chân thật sự muốn khóc.

Đây là lần đầu tiên Giang Ninh tặng hoa cho cô.

Cô nhận bó hoa và đặt trước mũi ngửi: “Thơm quái”

Cô nói xong liền đặt bó hoa lên trên bàn, bất chợt nhào.

thẳng vào lòng Giang Ninh. Không đợi Giang Ninh mở miệng, đôi môi đỏ mọng của cô đã ấn lên môi anh.

Chủ động, nhiệt tình!

Giây phút đó, cô hận không thể trực tiếp trao thân cho Giang Ninh, hòa vào trong cơ thể hán!

Bình luận

Truyện đang đọc