SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Những chuyện đó đối với người ngoài mà nói là đề tài cấm ky của Giang Ninh, nhưng Lâm Vũ Chân muốn hỏi cứ hỏi, Giang Ninh cũng không có chút không vui nào.

Những chuyện mà Giang Ninh tò mò, Lâm Vũ Chân càng không giấu giếm gì hết.

Hai người chân thành với nhau, cũng thẳng thắn gặp nhau.

Đột nhiên, mặt biển dần dần sáng lên, Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt hơi buồn ngủ lập tức sáng lên.

Khi thấy một tia nắng mặt trời dân dần hiện lên ở nơi chân trời, Lâm Vũ Chân đã không kìm được nữa.

“Anh nhìn kìa! Anh nhìn kìa!”

“Mặt trời mọc rồi!”

Lâm Vũ Chân phấn khởi không thôi, cô nhìn thấy mặt trời mọc rồi!

Tay cô chỉ vào phương xa, lập tức đứng lên, một tay nắm lấy tay Giang Ninh kéo anh đứng lên, một tay khác quơ quơ, lớn tiếng hét về phía mặt trời mọc.

“Giang Ninh! Em yêu anh”

“Em yêu anh!”

Thanh âm giống như tiếng sóng võ.

Lâm Vũ Chân tựa như một cô gái ngây thơ, trong sáng đối mặt với sóng biển, với ánh mặt trời đỏ rực, trong giờ phút này cô ấy như muốn nói lên tiếng lòng của bản thân.

Giang Ninh yên lặng nhìn cô rồi nở nụ cười.

Tình yêu tốt đẹp nhất trên đời này có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi, một người thì nháo, còn một người ở bên cạnh thì cười.

Lâm Vũ Chân hét lên, thanh âm của cô thật sự rất lớn, ở trong lầu trại phía xa, Tô Vân vẫn còn đang dụi dụi mắt, còn ngáp một cái.

“A? Mặt trời đã mọc lên rồi sao?”

Cô ấy nhìn thấy mặt biển cùng với ánh mặt trời đỏ rực thì rất muốn đi ra biển, tinh thần của cô ấy phấn chấn hản lên, xoay người vào trong lều trại tìm điện thoại di động để chụp ảnh.

“A a a! Sao mình lại ngủ quên được chứ! Bỏ lỡ mất rồi!

Mình bỏ lỡ mất rồi!”

Tô Vận thật muốn đánh vào đầu mình thật mạnh, chuông báo thức đã kêu 2 lần rồi mà cô ấy vẫn không dậy nổi.

Cả đêm cô ấy không dám ngủ vì nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc lều bên cạnh.

Cô ấy dậy sớm như vậy mà vẫn không nhìn thấy mặt trời mọc, lại còn phải ăn cẩu lương nữa, Tô Vân tự an ủi bản thân.

Trời đã sáng.

Giang Ninh, Lâm Vũ Chân cùng với đoàn người rời khỏi đảo Càn Khôn.

Trong chuyến đi này, Lâm Vũ Chân cảm thấy vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô cũng được hưởng cảm giác tuần trăng mật.

Còn Giang Ninh ở bên này cũng đạt được mục đích của riêng anh.

Tuy răng chủ thượng không xuất hiện nhưng anh cũng đã giết được tên sứ giả, xem ra chủ thượng sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc