SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Rồi sau đó ông ta không còn cách nào khác, bị ép phải liên hôn với nhà họ Tiết để khiến nhà họ Giang trở nên lớn mạnh hơn, trở thành dòng họ giàu sang quyền lực nhất chỉ vì muốn tự bảo vệ lấy bản thân mình.

Thậm chí ngay cả mẹ ruột của Giang Ninh cũng vì vậy mà phải hy sinh mạng sống.

Giang Đạo Nhiên cắn chặt răng, trong mắt tràn đây tơ máu, ông ta hận!

Nếu không vì Bàng Phi Nham, nhà họ Giang của ông ta sao có thể bị quấy rầy tới mức sinh ly tử biệt, ông ta sao có thể mất đi mẹ ruột của Giang Ninh, sao có thể sẽ… Cho đến tận bây giờ, Giang Ninh cũng không chịu nhìn mặt người ba ruột này của mình nữa rồi!

“Bốp!” Trong sân lớn, Bàng Phi Nham ra hai đòn liên tục lên ngực của Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc khiến hai người họ bị thương nặng, trực tiếp bị ông ta hất văng ra ngoài.

Tiếng xương gãy răng rắc vang lên khiến sắc mặt của hai lão già họ trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

“Ngay cả một đòn cũng không chịu nổi!” Bàng Phi Nham cười to, hét lên đây điên cuồng: “Mấy người còn yếu ớt hơn nhiều so với năm đó nữa kìal” “Đã già rồi hay sao?” Ông ta bước từng bước một tới đó, nhìn chăm chăm Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc nói: “Tôi đây sẽ lập tức đưa hai người lên thiên đường!” “Bốp…

Vừa dứt lời, ông ta lại vọt tới đó một lần nữa.

“Vút” Hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc không hề do dự chút nào, hai tay chống xuống mặt đất lập tức bật cả người dậy, một lần nữa tiếp tục chiến đấu kịch liệt với Bàng Phi Nham.

Chỉ là không đến một lát sau, hai người họ lại một lần nữa bị trúng một đòn rất nặng, cơ thể lập tức bị hất ra xa rồi đập thật mạnh vào tường, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.

“Dừng tay lại!” Giang Đạo Nhiên hét lên đầy tức giận.

Hai bậc bề trên không ngăn cản nổi Bàng Phi Nham, họ nhất định sẽ chết!

Bàng Phi Nham liếc mắt về phía Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc một lượt, không thèm để ý tới nữa, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Các người nên chết từ sớm thì hơn, sống dai dẳng nhiều năm như vậy cũng đủ rồi đó.” Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn chăm chằm Giang Đạo.

Nhiên, ánh sáng trong đáy mắt càng thêm lạnh lếo như băng: “Giang Đạo Nhiên, đến lượt mày rồi” “Ông chủ, ông mau chạy đi!” Giang Hải bày ra tư thế như rơi vào trận đánh lớn, sốt ruột hét lớn: “Ông nhanh chóng rời khỏi đây đi, tôi sẽ cố giữ chân gã tat” “Cút ngay!” Không đợi Giang Đạo Nhiên kịp lấy lại phản ứng, Bàng Phi Nham đã lao tới đó.

Tốc độ của ông ta quá nhanh.

Giang Hải căn bản là không theo kịp phản ứng được, bốp một tiếng, cả người bị Bàng Phi Nham dùng một đòn hất ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất, ngay cả một cánh tay đều xoắn lại ngược hướng rồi.

Trong nháy mắt đã ngất lịm đi.

“Giang Hải!” Hai mắt Giang Đạo Nhiên đỏ rực như lửa: “Bàng Phi Nham! Tao liều mạng với mày!” “Cốp” Ông ta vừa mới tiến lên một bước, tay của Bàng Phi Nham đã vươn ra trong nháy mắt, nhanh như chớp lập tức năm chặt lấy cổ tay của Giang Đạo Nhiên, trực tiếp nhấc cả người ông ta lên.

“Ư…” Giang Đạo Nhiên trừng lớn hai mắt nhìn, có như nào cũng chưa từng ngờ tới Bàng Phi Nham sẽ trở nên đáng sợ như vậy.

“Tao, chính tao sẽ giết mày!”

Đừng giết người đàn ông của tôi Ngay cả khi sắp chết, Giang Đạo Nhiên vẫn giương nắm đấm, muốn đánh về phía Bàng Phi Nham. Chỉ là lúc này tay của ông ta không thể nào chạm được tới Bàng Phi Nham.

“Đồ ở đâu?” Bàng Phi Nham lạnh giọng nói.

“Tao… Tao không biết!” Giang Đạo Nhiên vùng vẫy nói.

Ngón tay của Bàng Phi Nam càng ngày càng ra sức, sắc mặt Giang Đạo Nhiên đã biến thành màu tím xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc