SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Ở Hán Đô, không có tin tức nào có thể qua được hội Hắc Long, tất nhiên cũng không thể gạt được Phác Đại Thành. Lý Văn Sinh muốn biết, đó cũng chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi.

Hơn nữa đây còn là tin tức Giang Ninh cố tung ra.

Lý Văn Sinh không ngờ tên Phác Đại Thành vô dụng kia bắt một người thôi cũng không làm được.

Anh ta lại càng không ngờ Lý Thiên Tú sẽ đi tìm Giang Ning, còn lấy việc tiết lộ bí mật của Lý thị ra làm giao dịch với Giang Ninh, điều này khiến anh ta lại nổi giận, song cũng vui sướng khi người gặp họa.

Lý Văn Sinh không hề do dự, lập tức đi gặp Lý Thành Tể.

“Chú ba, con không lừa chú phải không?”

Anh ta quỳ ngồi trên mặt đất, nâng chén trà lên bằng hai tay, cung kính nói: “Chính Lý Thiên Tú đã làm giả chữ ký của con, cả con dấu của phòng Kế hoạch nữa. Tất cả là do cô tai”

“Con ả đê tiện này. Con tin tưởng cô †a như vậy, cô ta lại phản bội con, phản bội Lý thị, không thể tha thứ!”

Lý Văn Sinh căn răng, bộ dạng như hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Thiên Tú.

Anh ta không ngờ Lý Thiên Tú và Giang Ninh có thể làm ra một hành động nhanh chóng tiếp tay cho sự giả tạo của anh ta, muốn lao đầu vào chỗ chết như thế.

Với Lý Thiên Tú thì anh ta có thể hiểu, vì dù sao cô ta cũng là một con đàn bà thôi, tóc dài mà não thì ngắn.

Nhưng Giang Ninh…

Trong ấn tượng của anh ta, Giang Ninh cũng không phải là một kẻ dễ đối phó, chắc chắn suy nghĩ của người kia không phải thứ người thường có thể lý giải được!

Một ván bài trước đó, anh ta đã thua quá thảm, suýt chút nữa thua trận mà làm mất cả cái mạng của mình.

Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh, lấy Lý Thiên Tú ra làm lá chắn, thì sao lúc này anh ta còn cơ hội để ngồi ở đây, được nói chuyện với Lý Thành Tế?

Vẻ mặt của Lý Thành Tế ngồi ở đối diện vẫn rất bình tĩnh, pha trà thanh nhã mà lạnh nhạt, lại rót thêm cho Lý Văn Sinh một chén.

“Vậy cậu nghĩ phải làm như thế nào?”

Ông ta thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn có được quyền phổ. Về phần có được nó như thế nào, đó là chuyện của cậu!”

“Chú ba, con muốn mượn người của chú.” Lý Văn Sinh trả lời.

“Tên Giang Ninh kia có khả năng rất lợi hại. Nó là quán chủ của võ quán Cực Đạo, ít nhất phải có thực lực đạt tới cấp bậc đại tông sư. Người của con không cách nào đối phó được nó!”

Anh ta không hề giấu giếm mà nói chuyện lần trước mình đến Đông Hải cho Lý Thành Tế nghe.

Lý Thành Tế nhíu mày, thực lực đại tông sư sao?

Trong vùng đất cấm của Đông Hải kia, có mấy người không phải là cao thủ sao? Nếu không sao họ có thể giữ được quyền phổ? Nhưng đây là Hán Đô, là Đông Hàn, là thiên hạ của nhà họ Lý bọn họt”

Quyền phổ đã gần sát mặt bọn họ rồi, nếu không lấy được nữa thì cũng thật dọa người.

“Chú ba, chỉ cần cho con mượn năm cao thủ, con cam đoan có thể giao được quyền phổ vào tay chú. Nếu con không làm được, chú cứ tùy ý đoạt mạng của con đi!”

Lý Văn Sinh cung kính cúi đầu: ‘Con cũng sẽ đoạt lại toàn bộ tài nguyên mà Lâm thị đã ăn cắp từ Lý thị, hơn nữa còn khiến bọn họ phải trả cái giá gấp bội!”

Bình luận

Truyện đang đọc